Ngũ a ca không khỏi cảm thấy đau đầu, lúc này mà Tiểu Yến Tử còn tìm thêm phiền phức tới, nhưng tình thâm như Ngũ a ca sao lại nỡ khiến cho Tiểu Yến Tử mà hắn yêu mến chịu uỷ khuất, càng không nỡ trách cứ nàng.
Vì vậy Ngũ a ca nói: "Tiểu Yến Tử, nàng đừng lo lắng, sau này sẽ có cơ hội, trước tiên nàng cứ theo Lệnh phi nương nương học quy củ đi."
Tiểu Yến Tử lập tức nổi nóng: "Vĩnh Kỳ! Ngươi có ý gì! Có phải là chê ta không hiểu quy củ không? Được lắm! Ngươi dẫn ta xuất cung! Xuất cung, chúng ta lập tức đường ai nấy đi! Xem như những lời trước kia ngươi nói đều là đánh rắm hết!"
Ngũ a ca cuống cuồng, không ngờ Tiểu Yến Tử hoàn toàn hiểu lầm ý mình, vội vàng nói: "Tiểu Yến Tử, ta không có ý này, ta không hề ghét bỏ gì nàng, nếu nàng hoàn toàn giữ quy củ thì có khác gì những nữ nhân cả ngày nói luật lệ kia, nếu vậy ta cũng sẽ không thích nàng như bây giờ!"
"Vậy tại sao vừa nãy ngươi còn kêu ta đi học quy củ!" Tiểu Yến Tử nhất quyết không tha, mấy ngày nay nàng thật sự chịu đủ rồi.
Ngũ a ca đành phải ôm cổ Tiểu Yến Tử nói: "Tiểu Yến Tử, nàng phải tin tưởng ta, ta hiện tại trong tim trong mắt đều chỉ có nàng, chỉ duy nhất nàng, ta luôn muốn giữ nàng bên cạnh, có điều chúng ta hiện tại không dễ dàng bên nhau như người khác, tính mạng của nàng đang rất nguy hiểm nàng có biết không? Không cẩn thận thì chúng ta đều bị liên luỵ vào, cho nên chúng ta cần một biện pháp giải quyết thoả đáng, vừa có thể giúp Tử Vi nhận cha, mà ngươi cũng an toàn rút lui. Tin tưởng ta, ta bảo đảm với nàng, chờ tới khi chúng ta ở bên nhau, ta nhất định để cho nàng mỗi ngày đều có thể tự do tự tại, muốn làm cái gì thì làm cái đó, nàng đồng ý không?"
Tiểu Yến Tử bất đắc dĩ đáp ứng, trong lòng nàng có Ngũ a ca, vì vậy rất nhanh đã động tâm.
Nhìn Tiểu Yến Tử chớp chớp đôi mắt to, trong lòng Ngũ a ca liền mềm nhũn, lập tức hôn lên đôi môi đỏ mọng kia, hai người rất nhanh đã triền miên quấn quýt.
Phúc Nhĩ Khang đã sớm phát hiện tình hình không đúng, vội vàng chạy ra ngoài.
Hai người đang hôn đến cao hứng, bên ngoài đột nhiên hô to một câu: "Du phi nương nương giá lâm!"
Hai người giật mình, vội vàng tách ra, Tiểu Yến Tử hốt hoảng chui khắp nơi, Ngũ a ca vội vàng nhét Tiểu Yến Tử vào gầm bàn, sau đó sửa sang lại y phụ, mở cửa nói: "Ngạch nương đã tới!"
Du phi được nha hoàn đỡ đi vào, nói: "Vĩnh Kỳ, con đóng cửa ở bên trong làm gì?"
Ngũ a ca sắc mặt mất tự nhiên đáp: "Không làm gì cả, ngạch nương sao lại tới đây?"
Du phi đánh giá trong phòng, không có gì dị thường, nhân tiện nói: "Nghe nói con bị hoàng a mã trừng phạt nên tới thăm một chút, những năm này con biểu hiện rất xuất chúng cho nên hoàng a mã luôn kí thác kỳ vọng ở con, phía sau lại còn nhiều hoàng đệ nhìn chằm chằm, từng giây từng phút chờ con phạm sai lầm, con cần hết sức cẩn thận mới phải!"
Đúng là tấm lòng của từ mẫu, có điều Ngũ a ca và nàng không thân mật nên đối với ý tốt của nàng cũng không thấu hiểu sâu sắc, chỉ khách sáo đáp: "Đa tạ ngạch nương quan tâm, con trai đã biết."
Du phi thấy hắn không để tâm lời mình nói, trong lòng thất vọng khổ sở nhưng không trách cứ một lời nào.
Đột nhiên, Du phi thấy khăn trải bàn khẽ nhúc nhích, vừa nãy cũng không có gió, lập tức biết dưới bàn có dị thường. Du phi làm bộ như vô tình đi tới, nói: "Ta biết lời của ta con không hề để tâm, nhưng mà Ngũ a ca, con là con trai ta, người làm mẹ nào lại không muốn tốt cho con trai mình đây?"
Ngũ a ca thấy Du phi đi tới bên cạnh bàn thì lập tức khẩn trương đến quên cả hít thở chứ đừng nói là nghe Du phi nói cái gì. Du phi thấy Ngũ a ca phản ứng như vậy thì càng thất vọng, trong lòng càng hận Tiểu Yến Tử, Phúc Nhĩ Khang cùng Lệnh phi, con trai ngoan của nàng đều bị bọn họ làm hư cả!
Du phi trông thấy dưới mặt bàn lộ ra một bàn tay, da thịt không trắng nõn mềm mại, ngược lại khớp xương hơi to, còn có vẻ hơi thô ráp. Du phi không biết là ai, trong lầm thầm suy đoán, chân lại âm thầm dùng sức, đôi guốc thoáng cái giẫm mạnh lên ngón tay.
Tiểu Yến Tử đang trốn dưới bàn chịu không nổi, lập tức hét to một tiếng bắn người ra ngoài, Du phi bị đúng trúng phải lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa đã té xuống, may mắn có hai nha hoàn bên cạnh đỡ được kịp thời.
Tiểu Yến Tử cầm lấy tay của mình mà gào khóc kêu to, thật sự là quá đau, tay đứt ruột xót a!
Ngũ a ca giật mình, vội vàng chạy qua sờ tay của Tiểu Yến Tử, nàng bị đụng một cái càng kêu lên giống như chọc tiết heo.
Du phi rất vất vả mới đứng vững được, vừa phục hồi lại tinh thần liền nhìn xem là ai, vốn tưởng là tên tiểu thái giám, không ngờ lại là Hoàn Châu cách cách! Hơn nữa nhìn bộ dạng của Ngũ a ca, có vẻ như cả hai rất thân mật!
Máu lập tức dồn lên tim, thiếu chút nữa đã phun ra ngoài, chứng kiến con trai mình cùng với muội muội cùng cha khác mẹ thân mật như vậy, ai làm mẹ mà lại không gấp cho được, huống chi đây lại là trong hoàng gia!
Du phi giận dữ công tâm, hét lớn: "Hai người các ngươi làm cái gì vậy! Hoàn Châu cách cách! Sao ngươi lại ở đây!"
Hai người bây giờ mới chú ý tới Du phi còn đứng ở đây!
Du phi vô cùng đau đớn, con trai mình vì nữ nhân khác mà không thèm quan tâm mình thì thôi đi, thế nhưng nữ nhân đó lại là muội muội ruột thịt của hắn! Du phi cảm thấy toàn bộ thế giới đều muốn sụp đổ cả rồi!
Ngũ a ca cùng Tiểu Yến Tử còn chưa kịp nói gì, bên ngoài phần phật phần phật một đám người kéo tới, tiểu thái giám bên ngoài thông báo: "Lệnh phi nương nương giá lâm!"
Lệnh phi rất nhanh đã đi vào, nhìn ba người kinh ngạc hỏi: "Sao Du phi tỷ tỷ cũng ở đây thế này?"
Du phi hừ một tiếng, nói: "Bản cung đến thăm con trai của mình không được sao? Có điều cách cách nhà ngươi sao cũng xuất hiện ở đây? Lại còn mặc y phục của tiểu thái giám!"
Lệnh phi lập tức nghẹn lời, người của nàng vừa phát hiện Tiểu Yến Tử không ở trong Sấu Phương Trai liền lâp tức báo cáo, nàng nghĩ tới nghĩ lui, thấy Tiểu Yến Tử chỉ có thể đi Cảnh Dương cung, nàng muốn thừa dịp mọi chuyện chưa bị lộ ra lặng lẽ mang Tiểu Yến Tử về.
Bây giờ Du phi có mặt ở đây, chỉ sợ chuyện sẽ không thuận lợi như nàng nghĩ.
Lệnh phi thấy thái độ của Du phi không tốt cũng không tỏ vẻ tức giận, nói: "Tiểu Yến Tử cùng ta đang chơi một trò chơi, xem thử ta phải mất bao lâu mới có thể tìm được nàng, nếu như ta có thể tìm trong thời gian ngắn thì nàng liền nghe lời của ta, ngoan ngoãn học quy củ. Tiểu Yến Tử, con nói có đúng hay không?"
Ngũ a ca đẩy Tiểu Yến Tử, Tiểu Yến Tử cầm lấy tay, quệt mồm gật gật đầu, không còn cách nào khác, nếu không không có cách nào xuống đài nữa, cho dù là thế nào thì nàng vẫn tin cậy Lệnh phi nương nương.
Lệnh phi thở phào nhẹ nhõm, sợ Tiểu Yến Tử này lại điên khùng nói cái gì đó, nhân tiện nói: "Tiểu Yến Tử, bây giờ theo ta trở về, ta tìm được con rồi, bây giờ phải về học quỷ củ đi!"
Tiểu Yến Tử vội vàng nhìn về phía Ngũ a ca, ánh mắt mong đợi, hi vọng Ngũ a ca có thể giúp mình.
Ngũ a ca bày tỏ lực bất tòng tâm.
Du phi lập tức ngăn lại, lấy lý do vụng về như vậy mà nghĩ lừa được nàng sao! Xem nàng như kẻ ngốc à!
Có điều Du phi, ngươi không phải là kẻ ngốc sao?
"Khoan đã! Lệnh phi muội muội, chuyện giữa ngươi và Hoàn Châu cách cách bản cung mặc kệ, nhưng chuyện giữa bản cung và Hoàn Châu cách cách thì bản cung không thể cứ vậy cho qua! Hoàn Châu cách cách thấy bản cung, không kể tới không hành lễ, còn chui vào gầm bàn, vừa rồi còn đụng trúng bản cung, chuyện này tính sao đây?" Du phi hôm nay không có ý định dễ dàng buông tha cho Tiểu Yến Tử.
Tiểu Yến Tử cãi chày cãi cối: "Ngươi cũng không phải người tốt gì, còn giẫm tay của ta! Bây giờ ta vẫn còn đau muốn chết đây! Ta còn chưa tìm ngươi tính sổ là may lắm rồi!"
Ngũ a ca không khỏi nhướng trán, nụ cười trên mặt Lệnh phi cũng không nhịn được.
Du phi tức giận đến mức toàn thân phát run, chỉ vào Tiểu Yến Tử nói: "Ngươi ... ngươi..."
Tiểu Yến Tử liếc nàng, Du phi đã tức gần chết rồi, đã nhiều năm như vậy không ai đối xử với nàng như thế cả!
"Các ngươi đang làm gì!" Một giọng nói mười phần trung khí ở cửa rống to, mọi người xoay người, lập tức vội vàng hành lễ, hoá ra là Càn Long tới.
"Trẫm đang nghĩ tại sao Sấu Phương Trai cùng Diên Hi cung lại không có ai, thì ra đều tới Cảnh Dương cung!" Giọng của Càn Long cực kì không vui.
Mặc dù hắn không thích Du phi, thậm chí ghi hận, nhưng chuyện lần trước Du phi nói hắn vẫn để trong lòng. Trước kia là con trai chạy tới cung của phi tử, bây giờ là phi tử chạy tới cung của con trai, còn ra thể thống gì! Xem hắn như người chết sao!
Lệnh phi tươi cười, đang định nói mấy lời vừa nói cho Du phi nghe thuật lại cho Càn Long, dù sao Tiểu Yến Tử chạy loạn ra ngoài thì trách nhiệm lớn nhất vẫn là ở nàng.
Càn Long trực tiếp hỏi Tiểu Yến Tử: "Tiểu Yến Tử, tại sao con lại mặc bộ quần áo này? Còn ra thể thống gì! Quy củ học được đi đâu hết rồi!"
Tiểu Yến Tử giật mình, vội vàng nói: "Hoàng a mã, con không cố ý, do Lệnh phi nương nương không cho phép con ra khỏi Sấu Phương Trai, con chỉ có thể lén chạy đi."
Lần này thì hết đường che đậy!
Nụ cười của Lệnh phi lập tức cứng ngắt.
Càn Long lập tức nổi cơn thịnh nộ: "Không muốn học quy củ thì trốn đi, đây mà là lý do hả? Lệnh phi cũng vì muốn tốt cho ngươi! Lần nào cũng dung túng cho ngươi, ngươi ngược lại ngày càng khoa trương, người đâu, lôi Hoàn Châu cách cách ra đánh cho trẫm!"
Xem ra rồng động kinh thật sự đã giận tới điên rồi, lại còn muốn phạt đòn cách cách, cách cách bị đánh như vậy thì còn gì là danh tiếng nữa? Rồng động kinh để cho Tiểu Yến Tử học quy củ là muốn nàng được gả cho gia đình tốt, bây giờ thành ra thế này thì hoàn toàn không còn ai thèm lấy nữa.
Tiểu Yến Tử bị mang xuống đánh, Ngũ a ca lập tức quỳ trước mặt Càn Long, than thở khóc lóc nói: "Hoàng a mã, ngài tha cho Tiểu Yến Tử đi! Ngài không phải thích nhất tính tình hoạt bát của nàng sao? Ngài không phải nói Tiểu Yến Tử là khai tâm quả của ngài sao? Bởi vì nàng không chịu trói buộc nên mới như vậy, đây không phải là thiên tính mà ngài thích nhất sao? Hoàng a mã, bây giờ ngài muốn đánh mất thiên tính đó của nàng rồi!"
Lệnh phi cũng run run rẩy rẩy run run rẩy rẩy quỳ xuống, ôm lấy chân Càn Long bắt đầu khóc: "Hoàng thượng, Tiểu Yến Tử mặc dù không phải con gái ruột của thần thiếp nhưng thần thiếp luôn coi nàng như con ruột mà đối đãi! Đánh vào thân con, đau trong lòng mẹ! Hoàng thượng, ngài hãy là một người cha hiền từ, chẳng lẽ nhẫn tâm nghe tiếng khóc của Tiểu Yến Tử sao?"
Tiểu Yến Tử quả nhiên khóc rất thê thảm, cho tới bây giờ cũng không phải một người biết thu liễm. Từ trên xuống dưới Cảnh Dương cung đều nghe được tiếng la của Tiểu Yến Tử.
Càn Long trầm mặt, nhìn không ra đang nghĩ gì.
Du phi đứng ở một bên, mặc dù nỗ lực đè ép nhưng vẫn thấy được khoé miệng khẽ nhếch, trong lòng nàng đang cực kỳ sảng khoái.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét