Thứ Sáu, 15 tháng 1, 2016

[RRĐTT] Chương 11

Tiểu Yến Tử thuận lợi xuất cung, cực kỳ vui vẻ, vừa la vừa nhảy, Ngũ a ca không thể kiềm chế nổi đành để mặc nàng đại náo.

Cuối cùng cũng tới Phúc gia, Tử Vi thấy Tiểu Yến Tử thì rất vui mừng, còn Kim Toả lại không mấy vui vẻ, bởi vì nàng vẫn để ý chuyện Tiểu Yến Tử thay thế Tử Vi nhận cha, Hạ Tử Vi có thể tha thứ, nàng lại không dễ dàng như vậy.

Tiểu Yến Tử đem vàng bạc châu báu ra chọn cái tốt nhất đưa cho Tử Vi, sau đó lại cầm một cái khoá bằng vàng đưa cho Kim Toả, nói: "Kim Toả, cái này rất hợp với tên của ngươi đó!"

Kim Toả hừ một tiếng, nói: "Không cần phải lấy những thứ này mua chuộc ta, những thứ này của ngươi vốn là thuộc về tiểu thư nhà ta!"

Không khí lập tức lạnh xuống. Thật ra Kim Toả coi như có chút đầu óc, có điều sống chung với đám người động kinh lâu ngày cho nên cũng thành động kinh.

Hạ Tử Vi vội vàng hoà giải: "Được rồi Kim Toả, chúng ta có thể an toan gặp mặt đã tốt lắm rồi, nếu đổi lại là ta tới bãi săn chỉ sợ không chịu nổi mũi tên kia đâu!"

Kim Toả ngậm miệng không nói lời nào nhưng vẫn có thể nhìn ra nàng vẫn không phục. Ngũ a ca trừng mắt với Kim Toả. Nếu không phải Tiểu Yến Tử thiên tân vạn khổ đi tới, hắn cũng không gặp được chân ái của mình, chủ tớ các nàng cũng không sống qua ngày dễ dàng như thế.

Ngũ a ca à, đây là em gái ruột của ngươi đó, vậy mà vì một kẻ không có đầu óc như Tiểu Yến Tử mà chê bai em gái ngươi, thật đúng là khiến người khác không thể nói nổi.

Tiểu Yến Tử đột nhiên khóc lớn, nói: "Kim Toả, ta biết là ta sai rồi, ta lúc ấy nhất thời hồ đồ, nhất thời nổi lòng tham cho nên mới nhận người cha này, mới làm cách cách. Bây giờ ta muốn trả lại cho Tử Vi! Ta trở về đại tạp viện của ta, muốn tiếp tục bán nghệ! Làm cách cách như vậy còn không thoải mái bằng đi bán nghệ nuôi thân, mặc dù được ăn ngon mặc đẹp, nhưng mà quy củ khắp nơi, chuyện xấu khắp nơi!"

Nếu như vẫn là hoàng hậu như trước kia thì Tiểu Yến Tử còn muốn châm chọc một chút rằng hoàng hậu thật là độc ác, luôn gây sự với nàng, có điều lần này Quý Uyển Thu không hề để ý tới nàng, cho nên nàng cũng không có cái gì để chê.

Tử Vi động dung, Kim Toả mặc dù cảm thấy lúng túng nhưng lại không cho rằng Tiểu Yến Tử đáng thương, đây không phải là do nàng tự chuốc lấy sao? Nếu đổi lại là tiểu thư nhà mình thì nhất định sẽ cố gắng học quy củ, nhất định làm tốt hơn nhiều so với Tiểu Yến Tử! Tiểu thư thật đáng thương, không chỉ bị đoạt cha còn bị Tiểu Yến Tử cáo trạng trước. Những khổ sở mà mình và tiểu thư phải chịu trước kia thì sao đây?

Tất cả mọi người đều an ủi Tiểu Yến Tử, Kim Toả tức giận ném lại khoá vàng mà lúc nãy Tiểu Yến Tử kín đáo đưa cho nàng, hậm hực rời đi.

Ngũ a ca tức giận, Tiểu Yến Tử áy náy, Nhĩ Khang cũng có chút ngại ngùng.

Tử Vi nói: "Tính tình của Kim Toả là vậy, từ Tế Nam đến kinh thành đều là nàng giúp đỡ ta, nếu không có nàng thì không biết sẽ ra sao nữa, các người đừng giận nàng!"

Ngũ a ca cứng ngắc gật gật đầu.

Hạ Tử Vi thông minh lanh lợi, thoáng cái liền phát hiện Ngũ a ca thích Tiểu Yến Tử, nàng cũng rất cao hứng, nếu Tiểu Yến Tử ở trong cung có Ngũ a ca chăm sóc thì tốt hơn nhiều.

Tử Vi tiếp tục nói: "Ta hiện tại đã nghĩ kĩ rồi, ta nhận cha là vì muốn cha nhớ tới mẹ ta, hiện tại Tiểu Yến Tử đã giúp ta làm được rồi, vậy nên việc ta có nhận cha hay không không còn quan trọng nữa. Cho nên, ta quyết định, ta không nhận cha nữa, Tiểu Yến Tử thay thế ta ở cạnh cha, mang đến niềm vui cho người là đủ rồi."

Ba người lập tức sợ hãi: "Không được!"

Tiểu Yến Tử lôi kéo tay của Tử Vi, nói: "Ta biết ngươi là vì ta, vì ta nên mới không được nhận cha, như vậy giống như là ta cướp cha của ngươi vậy, ta không muốn, ta muốn đem cha trả lại cho ngươi!"

Có lẽ vì Tiểu Yến Tử là loài chim có dung lượng não nhỏ. Cha là vật sao? Nói trả là trả? Hơn nữa người cha này còn là hoàng đế. Nàng còn tưởng rằng trời đất bao la Tiểu Yến Tử nàng thật sự là lớn nhất?

Nhĩ Khang xoay người lại, cũng gấp rút khuyên nhủ: "Tử Vi, chuyện bây giờ vẫn chưa nghiêm trọng như vậy, nhất định có thể nghĩ biệp pháp để hoàng thượng vừa không giết Tiểu Yến Tử, vừa nhận nàng. Chúng ta có nhiều người như vậy, nhất định có thể nghĩ ra!"

Nói giỡn hoài, Tử Vi không nhận cha, chẳng lẽ hắn đường đường là Phúc đại gia lại cưới một cô gái bình thường làm phúc tấn à? Đây là chuyện hắn tuyệt đối không thể chấp nhận!

Ngũ a ca cũng vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, hoàng a mã là một người cha tốt, hắn nhất định có thể hiểu nỗi khổ tâm bên trong. Người ôn hoà, thiện lương như vậy, là một người cha hiền từ, nhất định sẽ không nỡ giết Tiểu Yến Tử. Tử Vi ngươi yên tâm đi."

Lúc này Ngũ a ca vẫn nghĩ tới Tiểu Yến Tử, nếu như Tử Vi không nhận cha, sao hắn cưới được Tiểu Yến Tử? Cho dù Tiểu Yến Tử không phải muội muội ruột thịt của hắn, nhưng cái danh cưới muội muội không ai chấp nhận nổi cả.

Tử Vi còn tưởng rằng tất cả mọi người đều suy nghĩ cho nàng, rất cảm động: "Ta biết rõ mọi người đều muốn tốt cho ta, quan tâm ta, bảo vệ ta, ta rất may mắn có thể gặp được các người. Các ngươi thông minh, thiện lương, đáng yêu, nhiệt tình, gặp được các ngươi chắc là do mẫu thân của ta ở trên trời phù hộ. Chỉ là, ta cũng không thể vì chính mình mà hi sinh Tiểu Yến Tử. Nếu như nhất định phải nhận cha thì ta nhất định phải bảo toàn tính mạng của Tiểu Yến Tử trước. Nếu như Tiểu Yến Tử gặp nguy hiểm, ta sẽ không nhận cha nữa!"

"Tử Vi!" Tiểu Yến Tử ôm Tử Vi khóc lớn, còn làm bộ thút thít nói: "Tử Vi, ngươi đúng là muội muội tốt của ta!"

Hạ Tử Vi ôm Tiểu Yến Tử, nói: "Ngươi cũng là tỷ tỷ tốt của ta!"

Hai người ôm nhau khóc một lúc, Ngũ a ca mới nói: "Được rồi, hôm nay chúng ta lén chạy tới đây, hai người các ngươi có lời gì thì nhanh nói, còn phải quay về trước khi trời sáng nữa!"

Tiểu Yến Tử vừa nghe liền mất hứng, quệt  miệng nói: "Ta không muốn trở về!"

Hạ Tử Vi khuyên nhủ: "Tiểu Yến Tử tốt, ngươi ngoan ngoãn nghe lời, trở về trước đi, sau khi về rồi chúng ta nghĩ biện pháp, nhất định không để ngươi ở trong cung, được không?"

Ngũ a ca vừa nghe đã mất hứng, sửa lại: "Về sau sẽ cho ngươi tự do ở trong cung, không ai có thể quản ngươi được!"

Ngũ a ca cũng biết Càn Long hiện tại coi hắn như người thừa kế mà bồi dưỡng, vì vậy lúc nói lời này không hề có chút mặt đỏ tim đập mạnh gì. Phúc Nhĩ Khang thâm ý nhìn Ngũ a ca, hắn hiểu ý tứ trong lời này.

Sau này Ngũ a ca trở thành hoàng đế, còn ai quản được Tiểu Yến Tử nữa?

Hạ Tử Vi cùng Tiểu Yến Tử không hiểu chính trị, cho nên nghe cũng không hiểu gì.

Phúc Nhĩ Khang bổ sung: "Vì cái mạng nhỏ của mình, ngươi phải trở về."

Tiểu Yến Tử tràn đầy không vui, lại không còn cách nào khác đành phải ra điều kiện với Ngũ a ca muốn lần sau đi đại tạp viện.

Tử Vi đáp ứng Tiểu Yến Tử mang đồ tới cho Liễu Thanh Liễu Hồng ở đại tạp viện, Tiểu Yến Tử mới vui vẻ lên một chút.


Cùng lúc đó, Lệnh phi dùng lý do Thất cách cách bị bệnh để dính lấy Càn Long. Vừa thấy hắn liền nói về Thất cách cách, còn nói Tiểu Yến Tử, cảm khái: "Nếu Thất cách cách có thể có sự hoạt bát và tinh lực như Tiểu Yến Tử, thần thiếp cũng yên lòng."

Càn Long nhìn Lệnh phi ưu thương, đem nàng ôm vào ngực, nói: "Nàng yên tâm, đó là con gái trẫm, trong cung này cái gì cũng có, chỉ cần dưỡng thân thể cho tốt là được, đừng suy nghĩ nhiều làm gì."


Lệnh phi mừng thầm trong lòng, ngoài miệng lại nói: "Thần thiếp thay mặt Thất cách cách tạ ân điển của hoàng thượng. Thất cách cách hai ngày trước còn nói muốn học may để còn thêu hà bao cho hoàng thượng, không ngờ thoáng cái thân thể đã không tốt. Vẫn là Tiểu Yến Tử không làm thiếp lo lắng."

Nói đến Tiểu Yến Tử, Càn Long liền lộ ra nụ cười: "Nó đúng là khai tâm quả của trẫm, mang đến không ít niềm vui cho trẫm!"

Lệnh phi trong lòng vừa động, ngẩng đầu nói: "Hoàng thượng, lúc này còn sớm, chi bằng chúng ta qua thăm Tiểu Yến Tử bên Sấu Phương Trai một chút được không? Nếu như thiếu gì cũng còn biết mà bổ sung."

Nếu như Sấu Phương Trai thiếu cái gì thì đâu thể dễ dàng cho Càn Long thấy được. Gần đây Càn Long như dần dần có chút chuyển sang hướng của hoàng hậu, không được, nàng nhất định phải kéo về.

Càn Long thấy đề nghị này rất được, lập tức nói: "Qua đó một chút, xem thử Tiểu Yến Tử đang làm gì."

Vì vậy đế phi hai người cùng đi tới Sấu Phương Trai.

Tiểu Đắng Tử ở bên ngoài trông chừng liền giật mình, vội chạy vào trong, Càn Long nhìn thấy liền cau mày, nô tài của Sấu Phương Trai đúng là không có mắt, thấy mình sao lại xoay người bỏ chạy mà không lại đây hành lễ?

Lệnh phi cũng phát hiện có vấn đề. Lúc chọn người đưa tới, Lệnh phi còn lo lắng hoàng hậu cài người vào, ai ngờ người ta để cho mình tự quyết định, vì vậy nàng đều sắp xếp người của mình, nắm giữ Tiểu Yến Tử trong tay. Hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao nàng lại không biết được chút gì cả?

Hai người đều tự suy đoán, vào tới Sấu Phương Trai, thái giám cao giọng thông báo: "Hoàng thượng giá lâm! Lệnh phi nương nương giá lâm!"

Trong phòng lập tức hoảng loạn, chỉ chốc lát sau, Tiểu Đặng Tử cùng Tiểu Trác Tử vội vàng hấp tấp chạy ra hành lễ.


Càn Long bước lên trước, hỏi: "Hoàn Châu cách cách đang làm gì?"


Tiểu Đặng Tử run rẩy nói: "Cách cách ... Cách cách đã đi ngủ."

Càn Long kì quái nói: "Nó bình thường không phải là đi ngủ trễ nhất à? Hôm nay sao lại ngủ sớm vậy? Chẳng lẽ bị bệnh? Để trẫm đi vào nhìn một chút!"

Hai tên tiểu thái giám giật mình nhưng không còn cách nào khác, đành phải đi theo sau Càn Long vào trong.

Trong phòng Tiểu Yến Tử chỉ có mình Minh Nguyệt, không thấy bóng dáng Thải Hà đâu cả.

Càn Long cười híp mắt tiến lên phía trước hỏi: "Tiểu Yến Tử à, con làm sao vậy? Có phải là bị bệnh rồi không? Để trẫm xem xem."

Minh Nguyệt ở cạnh bị doạ sắp ngất, lại không còn cách nào khác ngoài trơ mắt nhìn Càn Long kéo chăn đi.

Kéo một lúc vẫn không kéo chăn ra được, Càn Long nói: "Tiểu Yến Tử sao lại bịt kín lại mà ngủ như vậy? Các ngươi hầu hạ như thế nào vậy hả?"

Càn Long vừa quát, Minh Nguyệ cùng Tiểu Đặng Tử Tiểu Trắc Tử vội vàng quỳ xuống.

Cứ giằng co như vậy vài lần, Thải Hà từ trong chăn cuối cùng phải lăn ra ngoài, quỳ trên mặt đất liều mạng dập đầu xin tha: "Hoàng thượng tha mạng! Hoàng thượng tha mạng!"

Càn Long lập tức giận đến râu ria đều vểnh lên: "Cách cách của các ngươi đâu? Chạy đi đâu rồi?"

Lệnh phi đứng bên cạnh cũng sợ ngây người, nàng không ngờ Tiểu Yến Tử lại to gan như vậy, vội vàng khuyên nhủ: "Hoàng thượng đừng nóng giận, Tiểu Yến Tử chắc là có chuyện gì, trước tiên ngài tra hỏi một chút, tìm con trở về mới là quan trọng nhất!"







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét