Chương 4: Kim Toả tìm cách
"Kim Toả, hôm nay mẫu thân nói phụ thân ta ở kinh thành, một thời gian nữa sẽ trở lại đón chúng ta. Mẫu thân nói, lúc phụ thân rời đi là có nỗi khổ bất đắc dĩ. Đợi phụ thân xử lý xong mọi việc rồi, nhất định sẽ nhớ rằng chúng ta vẫn đang chờ ở ven hồ Đại Minh, sẽ tự mình tới đón chúng ta, một nhà ba người chúng ta sẽ đoàn tụ ..."
Tử Vi nói cho Kim Toả biết tương lai tốt đẹp mà nàng khát khao, giống như viễn cảnh này đang xảy ra trước mắt nàng rồi vậy. Kim Toả nhìn vẻ mặt ảo tưởng hạnh phúc của Tử Vi, nở nụ cười lạnh. Càn Long là ai, thân là vua một nước, quả thật nhớ rõ Hạ Vũ Hà ven hồ Đại Minh.
Nếu hắn từng nhớ tới một chút, chỉ cần ra lệnh một tiếng, tự nhiên sẽ có quan viên phái người tới đón Hạ Vũ Hà cùng Hạ Tử Vi hồi kinh. Thân là đế vương, có tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, ba ngàn mỹ nữ trong hậu cung, hoàng đế trở lại Tử Cấm Thành đối mặt với thiên kiều bá mị phi tần hậu cung thì sao còn nhớ rõ một lần diễm ngộ nho nhỏ tại nhân gian được.
Kim Toả từng rất hoài nghi vì sao Càn Long lại yêu thương Tiểu Yến Tử đến vậy, cho dù vì sự áy náy với Hạ Vũ Hà, nhưng nếu vậy khi nhìn thấy Tử Vi lại không có phản ứng gì? Phải biết rằng tiểu thư cùng phu nhân khuôn mặt cực kỳ giống nhau, ai gặp qua phu nhân rồi nhìn thấy tiểu thư đều kinh ngạc đến nỗi kêu ra tiếng.
Như vậy, Hạ Tử Vi xuất hiện ở trước mặt, Càn Long lại không hề phản ứng gì, điều này chứng tỏ cái gì, Kim Toả rất rõ ràng. Càn Long đã quên hoàn toàn Hạ Vũ Hà từ lâu rồi, sở dĩ sau này hắn đối tốt với Tiểu Yến Tử và Tử Vi như vậy, nguyên nhân chính là vì câu nói 'đợi cả đời, mong cả đời, oán cả đời, hận cả đời, nhưng dù vậy vẫn cảm ơn trời xanh đã cho ta có người để đợi, để mong, để oán, để hận, nếu không sinh mệnh giống như một cái giếng khô cạn, cả đời không có niềm vui'.
Những lời này khiến Càn Long đã bắt đầu già đi kia cảm giác được một sự cảm động chưa từng có ở các phi tử khác. Một nữ nhân đau khổ đợi hắn mười tám năm, tuy rằng hắn đã quên nàng, nhưng nàng lại không oán không hối, tình cảm đó khiến Càn Long áy náy, cũng vì sự áy náy này mà Tiểu Yến Tử, Tử Vi về sau mới có kim bài miễn tử. Như vậy, Tử Vi cũng thật may mắn, nếu không phải Hạ Vũ Hà đã qua đời, Càn Long không hề nhìn thấy dáng vẻ già nua của Hạ Vũ Hà, nếu không một kẻ đã thấy qua hoa đẹp muôn nơi như vậy có lẽ sẽ không thừa nhận nàng.
Từ đó suy ra, Hạ Vũ Hà đã dùng tính mạng của nàng để thành toàn cho Hạ Tử Vi. Kiếp này, Kim Toả cần phải làm mất ảo tưởng tốt đẹp về Hạ Vũ Hà trong lòng Càn Long. Chỉ cần Hạ Vũ Hà không hoàn mỹ như Càn Long nghĩ, Tử Vi cùng Tiểu Yến Tử sẽ không còn chỗ dựa lớn như vậy nữa, để xem tới khi bọn họ làm ra sự việc ầm ĩ như trước sẽ phải giải quyết thế nào.
Rất nhiều lần Kim Toả tự hỏi, tới lúc Hạ Vũ Hà qua đời, nàng có nên cùng Tử Vi vào kinh, tiếp tục theo quỹ tích ở kiếp trước, cùng Tiểu Yến Tử gặp nhau hay không, Kim Toả thậm chí còn tự hỏi có nên trộm đi bức hoạ cùng thi hoạ, giả mạo thân phận của Tử Vi trở thành Hoàn Châu Cách Cách, con gái của Càn Long hay không. Kim Toả khẳng định dựa theo trí nhớ của mình thì tuyệt đối sẽ không bại lộ, quan hệ với hoàng hậu, Lão Phật gia cũng sẽ không tới nổi không thể gỡ như Tiểu Yến Tử gây ra.
Nhưng sự thật làm như vậy lại khiến bọn họ có lợi. Trên đời thống khổ nhất không phải là không thể có, mà đã có được nhưng lại mất đi. Nếu Tiểu Yến Tử không trải qua cuộc sống phồn hoa trong cung, nàng sống ở đại tạp viện vẫn rất thoải mái, tuy bần cung, nhưng bình an tới già. Nghĩ đến việc Tiểu Yến Tử, Liễu Thanh, Liễu Hồng có thể thoải mái như vậy, Kim Toả làm sao có thể chấp nhận. Nếu Tiểu Yến Tử không ở trong Tử Cấm Thành, theo như sự tin tưởng của hoàng đế đối với Ngũ a ca, tương lai người kế thừa ngôi vị hoàng đế nhất định là Ngũ a ca Vĩnh Kỳ, là kẻ trong lòng chỉ có Tiểu Yến Tử, là đồng loã đã đẩy nàng vào hố lửa, Kim Toả không thể để cho chuyện này xảy ra.
Còn tiểu thư nhà mình không phải đết ý nhất là Phúc Nhĩ Khang sao, nàng rất muốn nhìn thấy tiểu thư bị Phúc Nhĩ Khang phản bội, vẫn sẽ không oán không hối, hay là sẽ hối hận không thôi? Kim Toả vào thời khắc trọng sinh đã quyết định, nàng muốn bọn họ đi theo lối cũ, chỉ là con đường này của bọn họ sẽ trở nên càng thêm phấn khích vạn phần.
"Tiểu thư, kinh thành không phải là chỗ hoàng để ở sao, chúng ta sẽ nhanh chóng được tới đó sao, nghe nói kinh thành rất khác với Tế Nam chúng ta, nô tỳ đoán phụ thân của tiểu thư nhất định là quan viên triều đình, như vậy tiểu thư không phải là tiểu thư nhà quan sao?" Tử Vi nghe Kim Toả nói nàng sẽ thành con gái quan gia, ngượng ngùng cười cười. Từ nhỏ tới lớn Tử Vi chỉ biết nàng không giống với người thường, nàng là một đứa con không có cha, ngoài nha hoàn Kim Toả này thì không có bạn cùng tuổi.
Bởi vì các cô nương Hạ gia đều không chơi với nàng, mỗi lần nhìn nàng trong ánh mắt đều tràn ngập vẻ châm chọc cùng cười nhạo. Nhạy cảm như Tử Vi rất buồn, tuy rằng nói với Kim Toả các nàng là tỷ muội, nhưng vẫn không phải là tỷ muội thật sự. Mẫu thân đã nói, thân là chủ tử, phải giữ thân phận chủ tử, nàng nghe vậy tuy ngoài miệng phản bác nhưng sâu trong nội tâm cũng thừa nhận ý này. Kim Toả cùng nàng vẫn là chủ tớ khác biệt, nói là tỷ muội, nhưng không phải tỷ muội chân chính. Có lẽ sau này đến kinh thành gặp phụ thân rồi, nàng có thể kết giao với những quý nữ cùng thân phận, nếu không sẽ bị người cười nhạo.
"Kim Toả, đến kinh thành ta sẽ không quên ngươi đâu, ngươi là tỷ muội tốt của ta, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh nhau, ngươi cả đời đều phải ở bên cạnh ta." Tử Vi lôi kéo tay Kim Toả, khát khao một cuộc sống tốt đẹp ở kinh thành.
"Tiểu thư, Kim Toả sẽ luôn ở bên cạnh người, chỉ cần tiểu thư không đuổi Kim Toả, Kim Toả vĩnh viễn ở bên tiểu thư, chăm sóc tiểu thư thật tốt." Kim Toả cố ý nhấn mạnh hai chữ 'thật tốt', có điều Tử Vi đang chìm trong khát khao không hề phát hiện ra có gì khác thường. Cả đời đều bên cạnh nàng, đúng là lời mà tỷ muội tốt sẽ nói với nhau, cho dù là phận nha hoàn, nếu chủ tử có lương tâm thì sẽ tìm một nhà chồng tốt để gả chứ không phải bắt nha hoàn vĩnh viễn hầu hạ nàng, mà người nói ra những lời này lại tự xưng là tỷ muội tốt của nàng.
Tuy vậy cũng nhờ Tử Vi nhắc nhở, Kim Toả mới nhớ lại một việc mà Tử Vi đã vô tình nhắc tới ở kiếp trước. Đó là khi Tử Vi đã được Càn Long thừa nhận, trong lúc vô ý đã nghe Càn Long nói, hắn đã từng tới ven hồ Đại Minh ở Tế Nam, đã gặp thoáng qua các nàng. Tử Vi sau khi nghe được đã khóc vài ngày, tiếc hận vì đã bỏ qua cơ hội tốt đó. Tử Vi từng hỏi Càn Long, vì sao đến Tế Nam lại không đi tìm mẫu thân, lại nhận được đáp án là bọn họ chuyển nhà nên mới không tìm được. Tử Vi vì chuyện này bệnh nặng một thời gian, Kim Toả thân là nha hoàn nên nhớ rất kĩ chuyện này. Nếu nàng nhớ không lầm, tháng tư sang năm chính là lúc Càn Long đến Tế Nam một lần.
Tử Cấm Thành, Càn Long nhìn thần sắc ái phi tiều tuỵ vì bệnh, đầu lông mày chặt chẽ nhíu lại. Cao thị đã hầu hạ hắn từ lúc còn trong phủ, trên đời này không ai có thể thoả mãn cá tính của Càn Long như Cao thị. Nàng ôn nhu như nước, như chim nhỏ nép vào người làm Càn Long rất mê muội, tự mình cầu xin cho nàng lên làm trắc phúc tấn, sau khi vào cung lại phong làm quý phi. Cho dù Cao thị không có chút hi vọng nào về việc sinh cho Càn Long một đứa con, nhưng sủng ái hắn dành cho nàng không hề suy giảm. Hiện tại thân thể nàng ngày càng suy yếu, Càn Long nhìn ái phi của mình hoa dung thất sắc, đau lòng không nói nên lời.
Cao thị biết rõ nàng không được rồi. Thân là nữ nhân ở hậu cung, Cao thị có thể từng bước đi đến đây chứng tỏ nàng không hề đơn giản, nhưng vận mệnh trêu ngươi, nàng cẩn thận trăm bề nhưng vẫn trúng kế của nữ nhân kia. Nếu ả đã khiến nàng mất đi tư cách làm mẹ, nàng sẽ lấy mạng con ả ra bồi thường. Cao thị nhớ tới bộ dáng thống khổ của hoàng hậu khi ôm thi thể lạnh băng của Hoàng nhị tử, khuôn mặt tái nhợt lại thêm chút đỏ ửng.
"Ái phi, phải uống thuốc rồi." Càn Long tiếp nhận chén thuốc từ tay cung nữ, chuẩn bị tự mình đút thuốc cho Cao thị, "Hoàng thượng, nô tì biết nô tì không xong rồi, tương lai nô tì mất, hoàng thượng ngài phải chăm sóc bản thân thật tốt, trăm ngàn lần không cần sầu não vì thần thiếp. Nô tì có thể hầu hạ hoàng thượng nhiều năm như vậy, nô tì đã mãn nguyện rồi. Có lẽ ông trời nhìn thấy nô tì hạnh phúc như vậy nên mới muốn nô tì rời khỏi hoàng thượng ..." Càn Long nhìn từng giọt từng giọt nước mắt trong suốt tuôn ra từ trong mắt Cao thị, liền lấy tay chặn miệng nàng.
"Ái phi thu mấy lời ủ rũ này lại đi, ngươi chỉ bị phong hàn một chút, uống thuốc mấy ngày là có thể khỏi hẳn. Trẫm không cho phép ái phi nói mấy lời này nữa, ái phi cả đời đều phải ở bên cạnh trẫm, vĩnh viễn không được rời xa trẫm." Cao thị nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực Càn Long, nhất thời bên trong cung điện không một tiếng động, không ai muốn phá vỡ cảnh tượng ấm áp hiếm có này.
"Nương nương, mọi chuyện đều đã an bài thoả đáng, lần này Nguỵ thị là do lão gia tự mình chọn lựa, phụ thân nàng là thuộc hạ của lão gia, nô tì đã dựa theo ý của nương nương, an bài Nguỵ thị tới Trường Xuân cung. Hiện tại không ai hoài nghi thân phận của Nguỵ thị, nương nương yên tâm, người liên lạc nô tỳ phái đi cùng Nguỵ thị đều là người lạ mặt, không ai có thể nghi ngờ tới chúng ta."
Cao thị nghe được lời của cung nữ thiếp thân, vừa lòng gật đầu. Tiện nhân kia mạng thật tốt, mất đi Nhị a ca nhưng lại có thai, nàng bị tiện nhân kia hại không thể sinh con, cũng không thể để yên cho ả. Khiến nàng không thể sinh con, cho dù nàng chết, tiên nhân kia cũng không được phép chiếm lợi gì. Nguỵ thị, là cái đinh nàng chôn ở chỗ của tiên nhân đó, nàng sẽ trả lại cho tiện nhân kia một cái đại lễ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét