Về chuyện của Hạ Tử Vi, Phúc gia đều nhận định nàng chính là di châu của hoàng thượng. Dù sao thì bộ dáng người ta đẹp như vậy, còn có khí chất mềm mại yếu ớt, chắc chắn là giống mẫu thân. Còn Tiểu Yến Tử kia tính tình ầm ĩ, hoàng đế sao mà thích được?
Có điều Phúc gia quyết định trước tiên không nói cho Lệnh phi biết chuyện này. Dã tâm của Lệnh phi bọn họ có thể nhìn ra được, họ là nô tài, dĩ nhiên cũng cần một phi tần giúp nói chuyện, nhưng không có nghĩa là chuyện gì cũng đều suy nghĩ vì Lệnh phi. Nàng nắm chặt Tiểu Yến Tử như vậy, nhìn cũng biết nàng không phải toàn tâm toàn ý vì Phúc gia, cho nên việc Hạ Tử Vi xuất hiện bị người của Phúc gia giấu nhẹm.
Phúc Nhĩ Khang vừa bồi dưỡng tình cảm với Hạ Tử Vi, vừa an ủi nàng, làm bộ như giúp nàng nghĩ cách, cuối cùng khiến nàng chính miệng thừa nhận, phụ thân nàng là hoàng đế đương triều Càn Long.
Hai người ngồi ở dưới mái hiên ngắm trăng, nói từ thi từ ca phú tới triết học nhân sinh, có điều Phúc Nhĩ Khang này cũng thật có bản lĩnh, trong bụng vẫn có chút hàng xài được, nếu không cũng sẽ không lừa dối người khác lợi hại như vậy trong nguyên tác.
Hạ Tử Vi nhìn trăng sáng, mặt mũi tràn đầy phiền muộn: "Thiên thượng nguyệt viên nhân gian nan viên (*), không biết tới bao giờ ta mới có thể gặp phụ thân đây."
(*) viên: vừa có nghĩa là tròn, vừa mang nghĩa đoàn tụ, hội ngộ.
Móng vuốt sói của Phúc Nhĩ Khang nắm lấy tay của Hạ Tử Vi, nói: "Tử Vi đừng lo lắng, chúng ta nhất định có thể nghĩ ra biện pháp. Tiểu Yến Tử ở trong cung là một chú chim yến nhỏ vui vẻ, mang đến rất nhiều niềm vui cho hoàng thượng, ngài sẽ không nỡ giết nàng đâu. Có điều phải uỷ khuất ngươi một chút, chờ Tiểu Yến Tử thật sự lấy được niềm vui của hoàng thượng rồi mới có thể để cho ngươi từ từ xuất hiện ở trước mặt ngài."
Hạ Tử Vi cũng cảm động vô cùng, nói: "Ta không uỷ khuất, chỉ cần Tiểu Yến Tử có thể bình an là được. Nhĩ Khang, ta thật may mắn mới gặp được chàng, không chỉ có hi vọng gặp được phụ thân, còn có thể cùng chàng ..."
Phúc Nhĩ Khang thuận thế ôm lấy Hạ Tử Vi, nói: "Ta cũng cảm thấy thật may mắn. Tử Vi, ta có tài đức gì mà lại có thể gặp được nàng ..."
"Nhĩ Khang ..."
"Tử Vi ..."
Hai người tình ý triền miên chàng chàng thiếp thiếp khiến Phúc Nhĩ Thái nấp sau cây cột nhìn thấy mà tâm tình phức tạp. Mấy hôm trước ca ca vì Tiểu Yến Tử mà tranh cãi với Ngũ a ca, bây giờ sao lại thay đổi mỹ nhân trong ngựa, hơn nữa a mã ngạch nương đều đồng ý! Phúc Nhĩ Thái nắm chặt tay thành nắm đấm, hắn đã thích Tiểu Yến Tử từ lâu, nhưng không có tài được như Phúc Nhĩ Khang, lúc nào hoàng thượng cùng a mã ngạch nương cũng đều chỉ nhìn thấy Nhĩ Khang trước mà không phải hắn, vì vậy cơ hội hắn có thể theo đuổi Tiểu Yến Tử là rất nhỏ ...
Ở bên này, Phúc gia đang ước mơ về một tương lai tốt đẹp, tại bên kia, Lệnh phi lại đang nóng giận. Nàng vốn đã chuẩn bị xong hết mọi thứ ở Diên Hi cung rồi, chỉ chờ Càn Long tới nữa thôi, nàng có thể nhân cơ hội đẩy trách nhiệm, đổ hết lên đầu các phi tần khác, vậy mà cuối cùng hoàng đế lại đi tới chỗ của hoàng hậu!
Lệnh phi giận tới nỗi tâm can tì vị thận đều đau. Kể từ khi làm chủ Diên Hi cung tới giờ, ngày nào mà hoàng đế chẳng đặt chân tới chỗ nàng, chưa bao giờ nàng bị đả kích lớn thế này cả.
Vì vậy, hồi chuông cảnh báo trong lòng Lệnh phi vang lên.
Đúng lúc này Tiểu Yến Tử chạy tới, không hành lễ cũng không vấn an, hét lớn: "Lệnh phi nương nương, sao còn chưa ăn cơm, ta sắp chết đói rồi!"
Lệnh phi thật ra không hề thích cái bộ dạng thô bỉ này của Tiểu Yến Tử, nhưng cũng không còn cách nào khác, hoàng đế lại thích! Còn về việc Tiểu Yến Tử có thật là nữ nhi của hoàng đế hay không, lúc Lệnh phi thấy Tiểu Yến Tử có thể tìm tới hoàng đế, lại còn đưa cây quạt và quyển trục ra thì chứng tỏ người ta từ Sơn Đông Tế Nam tới. Cho dù Tiểu Yến Tử không phải là cách cách thật thì cũng phải biến nàng thành cách cách!
Lệnh phi nghĩ tới đây, trong mất thoáng hiện lên một tia tinh quang, cười tủm tỉm nói: "Tiểu Yến Tử đừng vội, lập tức dùng bữa ngay đây!"
Vừa nói xong liền phân phó người dọn thức ăn lên.
Tiểu Yến Tử ồn ào ngồi xuống, nói: "Lệnh phi nương nương, đồ ăn trong cung ngon thật! Ngon hơn nhiều so với đồ hồi trước ta ăn ở đại tạp viện!"
Nụ cười trên mặt Lệnh phi sắp không giữ được nữa rồi. Tiểu Yến Tử này thật sự là thô tục không chịu nổi, ở đâu có thể so được với hoàng cung chứ!
Mang theo nụ cười như xuân phong ấm áp, nàng nói: "Tiểu Yến Tử thích thì ăn nhiều một chút. Trước đây chưa tìm được a mã con, bây giờ tìm được rồi thì cũng nên sống thật tốt mới phải!"
Tiểu Yến Tử vừa nhồi nhét đầy miệng vừa gật đầu.
Lệnh phi không hề đụng đũa, dùng khăn xoa xoa tay, trong lòng nặng trịch. Tướng ăn của Tiểu Yến Tử này khiến nàng rất chướng mắt, nếu không phải hoàng đế thích nàng, Ngũ a ca cùng huynh đệ Phúc gia cũng thích, Lệnh phi đã sớm đuổi nàng ra khỏi cửa rồi.
Trong cung của Quý Uyển Thu, Càn Long như thao thiết (là một dã thú trong truyền thuyết, rất hung ác và tham ăn) ăn một bữa, sau đó lại đem Quý Uyển Thu ăn một bữa, cực kỳ thoả mãn. Hoàng hậu càng lúc càng giống thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, thân thể thật sự "mỹ vị" khiến kẻ háo sắc như Càn Long lưu luyến không dứt.
Ngày hôm sau, Càn Long vừa đi ra khỏi Khôn Ninh cung liền thấy Lệnh phi đứng cách đó không xa.
Càn Long nhớ tới chuyện ngày hôm qua, tức giận đã tiêu tan nhưng xấu hổ lại xông tới, nhấc chân tới gần hỏi: "Lệnh phi ở đây làm gì?"
Lệnh phi hai mắt ẩn tình, nhu mì điềm đạm vung khăn hành lễ nói: "Tối hôm qua hoàng thượng không qua đêm ở chỗ thần thiếp, vì vậy thần thiếp chưng cách thuỷ canh gà nhân sâm cho hoàng thượng. Đã chưng cả đêm nên không thể để hoàng thượng bỏ lỡ được, thế nên đặc biệt đứng đây chờ."
Càn Long lập tức cảm động: "Nàng cho người đem đến ngự thư phòng là được, tội gì phải tự mình chờ ở đây. Thân thể nàng yếu, cảm lạnh thì không tốt."
Lệnh phi trong lòng càng thêm khẳng định Càn Long vẫn quan tâm tới mình, nói: "Phải uống lúc còn nóng mới tốt. Để bọn nô tài làm thì thần thiếp không yên tâm, vì vậy đích thân đến. Mời hoàng thượng dùng."
Uống xong canh gà nhân sâm, Lệnh phi mặc dù rất muốn kéo hoàng đế tới chỗ mình, có thể kéo được lên giường luôn càng tốt, nhưng Càn Long vẫn nhớ tới việc lâm triều, đương nhiên không thể đi.
Lệnh phi lưu luyến không rời nói: "Vậy lát nữa hoàng thượng nhớ đến Diên Hi cung đó, thần thiếp có chuyện muốn nói với hoàng thượng."
Lệnh phi ôn nhu như nước khiến Càn Long rất vừa lòng, sảng khoái gật đầu: "Lát nữa trẫm sẽ tới."
Lệnh phi lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ: "Vậy thần thiếp liền cung nghênh hoàng thượng!"
Chuyện như vậy rất nhanh đã truyền về Khôn Ninh cung. Dung ma ma vẻ mặt tức giận nói: "Lệnh phi con ranh kia quả thật sẽ nhảy tới, chẳng lẽ hoàng thượng răn dạy lúc trước còn chưa đủ để khiến nàng an phận sao?"
Quý Uyển Thu đưa tay nghịch bình hoa, nói: "Ma ma đừng nóng vội, đã nhiều năm như vậy mà ngươi còn chưa hiểu diễn xuất của Lệnh phi sao? Nàng xuất thân là nô tài, không giống người khác đều là khuê tú, không hiểu cái gọi là thể diện, càng là chuyện bỉ ổi thì nàng càng làm được."
Thật ra Quý Uyển Thu rất bội phục Lệnh phi này, gặp chuyện không hay còn biết bổ cứu lại. Mặc dù thủ đoạn làm người rất vô liêm sỉ, nhưng cũng vẫn mang lại lợi ích cho nàng không phải sao? Lúc nào cũng coi trọng chính trực hay thể diện gì, cuối cùng chính mình mới thua thiệt.
Dung ma ma nghe Quý Uyển Thu mắng Lệnh phi đến mức đó thì trong lòng thư thái hơn một chút, nói: "Vậy, nương nương sẽ để hoàng thượng tới Diên Hi cung sao?"
Quý Uyển Thu nói: "Chỉ sợ bên kia bất động, vừa có hành động thì chúng ta mới có thể bắt được sai lầm của họ, không phải sao?"
Dung ma ma gật đầu đáp vâng, hiện tại nàng không nghĩ ra chủ ý gì tốt, chuyện gì nương nương cũng đều có tính toán cả rồi, hơn nữa kết quả còn vô cùng vừa ý, Dung ma ma lâu lắm rồi mới thấy hãnh diện như vậy.
Bây giờ đúng là đi theo nương nương sẽ có thịt ăn. ( theo đúng người thì sẽ có lợi)
Quý Uyển Thu nói: "Còn có việc này, hai ngày nay huynh đệ Phúc gia rất ít khi tiến cung, ngươi phái người dò la xem thử Phúc gia có phải đã xảy ra chuyện gì không."
Hai huynh đệ Phúc gia trước kia gần như là mỗi ngày đều lắc lưu trong hoàng cung, hai ngày nay lại không thấy bóng dáng, đúng là kỳ quái!
Dung ma ma lập tức đi an bài. Nhà mẹ đẻ của hoàng hậu rất có thế lực, tra một chút về một nô tài không phải là vấn đề to tát gì.
Bên kia, Càn Long vừa hạ triều đã đi tới chỗ của Lệnh phi.
Lệnh phi quả nhiên chờ ở cửa, vừa vào Diên Hi cung thì cả Tiểu Yến Tử cũng bị kéo ra.
"Hoàng a mã, lâu rồi con không gặp đám người Ngũ a ca, một mình con rất nhàm chán. Người để bọn họ tới chơi cùng con đi! Hoặc là con tới chỗ bọn họ cũng được!"
Càn Long nói: "Con là một cô nương gia giáo, ngày ngày chơi cái gì mà chơi, đi theo Lệnh phi học quy củ nhiều hơn một chút mới phải!"
Lệnh phi vội vàng nói: "Hoàng thượng! Tiểu Yến Tử vừa mới ở được vài ngày mà người lại bắt nàng học quy củ, như vậy nàng làm sao có cảm giác thân thiết hay gia đình ấm áp đối với hoàng cung được? Chuyện này cứ giao cho thần thiếp, cứ từ từ, không cần vội."
Tiểu Yến Tử cảm kích nói: "Lệnh phi nương nương thật tốt! Khó trách trong cung cao thấp đều thích người, ngay cả hoàng a mã cũng thích người nhất!"
Lệnh phi giật mình, không nghĩ tới Tiểu Yến Tử lại không kín miệng như vậy.
Lệnh phi vội vàng khoả lấp: "Tiểu Yến Tử, lời này không thể nói như vậy, trong cung này cao thấp đều thích hoàng hậu nương nương, ta làm sao so được với hoàng hậu nương nương."
Nhưng Tiểu Yến Tử lại rất thẳng thắn lại ngang bướng, không chịu nói xiên đi: "Lệnh phi nương nương, người không cần phải khiêm nhường như vậy, lần trước con nghe có người khen người tâm địa tốt, ban ân cho bọn nô tài. Còn hoàng hậu một bộ cao cao tại thượng, lần trước còn hại ta giật mình!"
Lệnh phi rất muốn bịt miệng Tiểu Yến Tử lại. Trong cung đâu phải chỗ để nàng có thể ban ân cho người khác, cho dù chính mình lương thiện cũng không thể đoạt lấy danh tiếng của hoàng hậu được.
Càn Long híp híp mắt khiến người khác không biết được hắn đang nghĩ gì, cười ha hả nói: "Được rồi Tiểu Yến Tử, con lui xuống trước đi, con có thể đi tìm Vĩnh Kỳ, nhưng nhớ là phải lựa đúng thời điểm."
Càn Long vẫn không nỡ trói buộc Tiểu Yến Tử, điều này khiến Lệnh phi rất cao hứng.
Tiểu Yến Tử hô to một tiếng, nói: "Hoàng a mã! Con biết là người sẽ không nhốt con trong này, người là người cha tốt nhất tốt nhất tốt nhất trên đời!"
Càn Long nở nụ cười, nói: "Đi đi!"
Tiểu Yến Tử là khai tâm quả của hắn, nhưng cũng không thể không chú ý tới luân thường đạo lý, cho nên Càn Long cho phép Tiểu Yến Tử đi chơi một lúc coi nhưng là biện pháp vẹn toàn.
Chờ Tiểu Yến Tử đi rồi, Lệnh phi mời từ từ dịch từ bên cạnh tới trong ngực hoàng đế, nói: "Thần thiếp cho rằng trong lòng hoàng thượng không còn có thần thiếp nữa."
Càn Long vừa nghe lời nói đầy vị chua (ghen tuông) này, tâm tình tốt hơn rất nhiều, nói: "Cũng chỉ là làm ra tư thái đúng mực thôi."
Lệnh phi cười cười: "May mà có Tiểu Yến Tử, nếu không thì không biết thần thiếp còn cô đơn tới mức nào nữa."
Đề tài bỗng nhiên dời lên người Tiểu Yến Tử.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét