Quả nhiên, Càn Long cũng thuận theo: "Tiểu Yến Tử là khai tâm quả của trẫm, trong cung này đã lâu rồi không có một hài tử hoạt bát đáng yêu như vậy xuất hiện."
M* nó! Hoàng gia vốn là dạy bảo cách cách làm tiểu thư khuê các, hiểu ý hữu lễ, bây giờ ghét bỏ người ta không đủ hoạt bát. Rồng động kinh, ngươi có còn bình thường không vậy?
Lệnh phi rất hài lòng, tiếp tục nói: "Thần thiếp mấy ngày gần đây ở chung với Tiểu Yến Tử, càng ngày càng cảm thấy Tiểu Yến Tử chính là huyến mạch của hoàng thượng, nàng thông minh cơ trí, đối xử với người khác rất tốt, ngay cả với người hầu cũng rất tử tế. Thần thiếp lại nhiều lời một chút, nghe nói nhà nàng vốn là tại ven hồ Đại Minh ở Tế Nam, nàng còn nói, mẹ nàng trước khi chết có hỏi: "Hoàng thượng, người còn nhớ rõ Hạ Vũ Hà ở ven hồ Đại Minh năm đó không?"
Càn Long thân thể chấn động, thở dài một tiếng: "Là trẫm phụ Vũ Hà."
Lệnh phi khinh thường trong lòng, mặc dù đều là Hán nữ nhưng chưa cưới đã mang thai khiến người ta không khỏi coi khinh, có điều Lệnh phi lại tiếp tục nói lời tốt đẹp: "Hạ tỷ tỷ không có phúc ở cạnh hầu hạ hoàng thượng, nhưng lại có phúc sinh cho hoàng thượng một khai tâm quả như Tiểu Yến Tử. Cả đời này của Hạ tỷ tỷ đều đã dâng hiến cho hoàng thượng."
Càn Long đau lòng không dứt, nhớ tới lúc ở Tế Nam cùng Hạ Vũ Hà ngày ngày gặp gỡ. Nam nhân đều là mất đi mới biết quý trọng, nếu không đã hơn mười năm, sao còn nhớ nổi mình còn có một nữ nhân ở bên ngoài đây? Nếu không phải Hạ Tử Vi tới tìm, có lẽ Càn Long đã sớm quên đi đoạn chuyện phong lưu trước đây rồi.
Lệnh phi thấy hoàng thượng như vậy trong lòng khó chịu, nhưng trên mặt vẫn làm bộ ôn nhu: "Hạ tỷ tỷ đã là phương hồn tiêu thệ, nhưng Tiểu Yến Tử vẫn ở đây, vì Hạ tỷ tỷ, chúng ta phải đối tốt với Tiểu Yến Tử mới phải. Chuyện đầu tiên chính là cho Tiểu Yến Tử một thân phận. Tiểu Yến Tử đã mười tám tuổi, là một đại cô nương rồi, hoàng thượng cũng nên vì nàng chọn phò mã nữa!"
Càn Long suy nghĩ một chút, thấy đúng là như thế, gả Tiểu Yến Tử cho một người tốt, hắn cũng yên tâm.
"Có điều ... Người đi Tế Nam kiểm chứng vẫn chưa quay lại ..."
Lệnh phi nói: "Hoàng thượng, cho người đi kiểm chứng chỉ là để cho mọi người thêm tin tưởng thôi. Phong cách cách cho Tiểu Yến Tử xong, đợi người từ Tế Nam trở lại thì lại thêm một bằng chứng. Thiếp cũng đã hỏi Tiểu Yến Tử vì sao lại nói giọng kinh thành mà không phải khẩu âm Sơn Đông, Tiểu Yến Tử nói, nàng đến kinh thành đã mấy tháng rồi, bởi vì không có cách nào để gặp được người nên đành phải đi theo một người quen ở kinh thành đi bán nghệ, vì thế mới học khẩu âm kinh thành. Hơn nữa những chuyện trong nhà kia nàng đều biết, còn gì để mà băn khoăn nữa đây?"
Thật ra những lời của Lệnh phi ngoại trừ do Tiểu Yến Tử thuật lại lời của Hạ Tử Vi mà còn có mơ mộng của Lệnh phi. Cùng là nữ nhân, mà nàng lại là một nữ nhân có tâm kế, nàng hiểu rõ Hạ Vũ Hà nghĩ cái gì, cũng hiểu được tâm lý muốn bồi thường thiệt thòi cho Tiểu Yến Tử của Càn Long.
Lần này Càn Long giống như đã uống được một viên an thần, gật đầu: "Đúng là như vậy. Như vầy đi, trẫm trước tiên thương lượng với triều thần, chờ chọn được phong hào liền cử hành đại điển phong hào cho Tiểu Yến Tử."
Lệnh phi nghe được lập tức vui mừng dị thường, nói: "Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng, minh châu mất đi lại có thể thu hồi về, đúng là ông trời đã giúp Đại Thanh ta!"
Càn Long cười ha ha, nói: "Không sai, là trời đã giúp Đại Thanh ta!"
Chuyện rất nhanh đã truyền tới Khôn Ninh cung. Dung ma ma hiện tại đã bình tĩnh được một chút nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Nương nương, làm sao bây giờ?"
Quý Uyển Thu nói: "Không nên nhỏ mọn, đợi hoàng thượng phân phó làm gì thì đi làm cái đó. Làm hoàng hậu như ta đây chỉ muốn làm một kẻ đi ngang sân khấu thôi."
Quý Uyển Thu sờ sờ hộ giáp, thứ thủ công này đúng là tinh mỹ, hoa được khắc bên trên đều cực kỳ đẹp khiến Quý Uyển Thu yêu thích không buông tay. Chỗ tốt nhất của việc làm hoàng hậu chính là trân bảo nhiều hơn, đồ trang sức nhiều hơn, hơn nữa mỗi một thứ đều là trân phẩm, đây chính là mơ ước của mỗi một nữ nhân đó nha!
Mọi người đều biết Lệnh phi chỉ lợi dụng Tiểu Yến Tử để nịnh nọt thôi, nhưng cho dù biết rõ vậy thì cũng đâu được gì, ai bảo Tiểu Yến Tử ở tại Diên Hi cung cơ chứ?
Hôm đó, Càn Long đã cùng các đại thần thương nghị vấn đề phong hào của Tiểu Yến Tử.
Lúc trước đọc trong nguyên tác, nãi nãi vì muốn câu chuyện càng thêm thuyết phục nên thêm vào đại thần Kỷ Hiểu Lam, đúng là bôi đen tới tận cùng! Quý Uyển Thu phái người bàn bạc với Kỷ Hiểu Lam một chút, truyền một ít lời. Kỷ Hiểu Lam mặc dù là người tài ba nhưng cũng rất hiểu đạo lý đối nhân xử thế, lập tức hiểu ý tứ bên trong. Không có bằng chứng xác thực nào chứng minh Tiểu Yến Tử đúng là di châu của hoàng thượng, quạt xếp cùng quyển trục kia kẻ nào cũng có thể lấy ra, có điều chuyện mơ hồ như vậy cũng không nên nói thẳng trước mặt nhau.
Kết quả là, lúc Càn Long lệnh cho tài tử nổi danh Kỷ Hiểu Lam đặt phong hào cho Tiểu Yến Tử, Kỷ Hiểu Lam nói: "Hoàng thượng, cách cách là di châu, nếu như ngài có thể tự mình đặt phong hào cho thì cách cách càng vinh quang hơn!"
Người bên dưới phụ hoạ, Càn Long nghĩ lại thấy rất đúng, nếu được hoàng đế ban cho thì còn gì hãnh diện hơn đây? Vì vậy Càn Long vung tay lên nói: "Đã như vậy, cách cách mới của trẫm gọi là Hoàn Châu cách cách đi!"
Âm thanh tán dương từng đợt vang lên khiến Càn Long cũng bắt đầu lâng lâng.
Sau khi bãi triều, chuyện đầu tiên Càn Long làm chính là đi tới Khôn Ninh cung tìm hoàng hậu, chuyện như thế này đúng là còn cần hoàng hậu thu xếp.
Quý Uyển Thu sớm đã đoán được Càn Long sẽ đến, đợi hắn đến liền dâng trà và điểm tâm, chu đáo không thiếu thứ gì.
Càn Long tâm tình rất tốt, nói: "Hoàng hậu, trẫm đặt phong hào cho Tiểu Yến Tử là Hoàn Châu cách cách, nàng cảm thấy thế nào?"
Quý Uyển Thu cười tủm tỉm nói: "Hoàng thượng đặt tất nhiên là tốt nhất rồi! Minh châu trở về, vừa nghe liền hiểu, hơn nữa danh hiệu nghe thật cao quý vang dội."
Quý Uyển Thu thuận thế thổi phồng lên. Ngày hôm này Càn Long càng cao hứng bao nhiêu thì về sau sẽ càng tức giận bấy nhiêu.
Nàng làm bộ không nhớ rõ chuyện phái người đi Tế Nam kiểm chứng, nói tiếp: "Hoàng thượng đặt phong hào rồi, vậy chắc là sẽ phải cử hành đại điển cho Tiểu Yến Tử phải không? Đến lúc đó Tiểu Yến Tử không thể tiếp tục ở chỗ của Lệnh phi được, nên chọn một nơi ở khác mới phải."
Càn Long nói: "Cách Diên Hi cung không xa có một cung điện rất tốt, trẫm đã nghĩ tên rồi, gọi là Sấu Phương Trai, đến lúc đó Lệnh phi ở gần cũng tiện chăm sóc."
Quý Uyển Thu gật gật đầu, nàng rất vui mừng đem quả bom hẹn giờ Tiểu Yến Tử trói chặt một chỗ với Lệnh phi, chỉ cần đứng dính vào mình là tốt rồi.
Quý Uyển Thu nói: "Vẫn là hoàng thượng suy nghĩ chu toàn. Ngoại trừ Sấu Phương Trai thì còn phải phái vài người tới hầu hạ Tiểu Yến Tử nữa. Hơn nữa cũng phải đổi danh tự chính thức, cũng không thể gọi là Ái Tân Giác La Tiểu Yến Tử được? Tính cách nàng hoạt bát khả ái vốn rất tốt, nhưng nhà ai lại thích một nàng dâu như vậy đâu đúng không? Cho nên thần thiếp nghĩ, Tiểu Yến Tử cũng nên học một ít quy củ mới tốt ..."
Càn Long cau mày gật gật đầu, hắn quá cao hứng mà quên mất những thứ phiền toái này.
Quý Uyển Thu sợ hắn đem chuyện này giao cho mình, vội vàng nói tiếp: "Nếu hoàng thượng đã giao Tiểu Yến Tử cho Lệnh phi, vậy chuyện này cũng giao cho Lệnh phi là ổn nhất. Thần thiếp nghĩ, hoàng thượng coi trọng Lệnh phi như vậy, chắn chắn quy củ của nàng cũng rất tốt."
Càn Long không khỏi đỏ mặt, hoàng hậu đang trách mình quá coi trọng Lệnh phi mà bỏ quên nàng sao? Không ngờ hoàng hậu cũng biết ghen. Vì vậy Càn Long càng thêm ngưỡng mộ hoàng hậu, hắn muốn một hoàng hậu không chỉ có khả năng quản lý hậu cung mà còn là một thê tử biết nóng biết lạnh.
Ai ... Rồng động kinh lại bắt đầu rồi, hoàng hậu trước kia thích ghen tuông không phải là ghét bỏ người ta không độ lượng, chê người ta không xứng là hoàng hậu sao? Hơn nữa ta đây căn bản không phải ghen có được không? Ngươi mơ mộng quá độ rồi!
Càn Long sờ tay Quý Uyển Thu, nàng cũng đã tập thành thói quen coi như là đang dùng tay trái của mình sờ tay phải là được rồi.
"Hoàng hậu đúng là suy tính rất chu đáo, nhưng tìm người dạy bảo Tiểu Yến Tử hơi khó, nếu nghiêm khắc quá lại sợ Tiểu Yến Tử không tiếp thu được."
Quý Uyển Thu nói: "Lệnh phi làm người khoan dung ôn nhu, chắc hẳn người bên cạnh cũng tương tự như vậy, hoàng thượng sao lại không giao việc này cho Lệnh phi? Hay là như vậy đi, để Tiểu Yến Tử làm con trên danh nghĩa của Lệnh phi, mẫu thân của Tiểu Yến Tử không thể vào tông điệp (gia phả tổ tiên), nhưng dù sao vẫn cần một người dạy dỗ nhắc nhở. Có một mẫu thân ở tước vị phi, đến lúc mai mối cũng tốt hơn một chút."
Nhiệt tình trộn vào, càng loạn càng tốt!
Càn Long nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Chuyện này cứ để từ từ bàn sau đi, nhưng Sấu Phương Trai trước tiên cần dọn dẹp cho tốt, Tiểu Yến Tử cũng sắp dọn vào rồi."
Quý Uyển Thu gật gật đầu.
Chỉ là một vị cách cách mà thôi, đến lúc đó chỉ cần một phần của hồi môn hạng kém là được, có điều nhìn tình hình bây giờ thì Tiểu Yến Tử có thể mang phần của hồi môn hạng kém kia không thì cũng hơi khó nói.
Đến khi tin tức từ trong cung truyền ra, người thật sự vui vẻ cũng không nhiều.
Nhưng vui mừng nhất vẫn là Lệnh phi, nàng còn không biết Quý Uyển Thu khuyên Càn Long đem Tiểu Yến Tử làm con trên danh nghĩa của nàng, chỉ cho là Tiểu Yến Tử đó dù sao cũng là một vị cách cách, có thể giúp nàng thu hút sự chú ý của hoàng đế.
Tiếp đó là Du phi, Tiểu Yến Tử thành cách cách cũng có nghĩa là thành huynh muội với Ngũ a ca rồi, như vậy chắc là không còn tai hoạ ngầm nào nữa đi? Tiểu Yến Tử nếu thành thân cùng Ngũ a ca thì không thể làm tiểu thiếp, vậy chẳng lẽ để nàng làm hoàng hậu à? Tính tình gây hoạ như vậy không đốt luôn hoàng cung đã là may mắn rồi.
Đau khổ nhất phải kể tới Ngũ a ca, nguyên nhân cũng giống như suy nghĩ của Du phi, có điều hắn vẫn không thật sự xác định Tiểu Yến Tử có phải là muội muội hắn thật không.
Phúc Nhĩ Khang cùng Hạ Tử Vi triền triền miên miên ở nhà, Phúc Nhĩ Thái tiến cung tìm Ngũ a ca, nghe tin Tiểu Yến Tử đã có danh phận chính thức, trong lòng không biết nên vui hay nên lo. Hắn biết rõ Tiểu Yến Tử không phải cách cách thật, nhưng nếu vạch trần thì chính là tử tội, hắn không muốn Tiểu Yến Tử rơi vào kết cục như vậy. Hắn cảm thấy mình đã mơ hồ thích Tiểu Yến Tử rồi, bởi vì lúc thấy Nhĩ Khang cùng Tử Vi hạnh phúc bên nhau, hắn thấy rất mừng, lại còn hi vọng bí mật này có thể được giữ kín mãi mãi.
Ngũ a ca ở trong Cảnh Dương cung mặt mày ủ dột, Phúc Nhĩ Thái không biết an ủi như thế nào, chỉ đành cùng hắn uống rượu.
Ngũ a ca khóc khóc cười cười nói: "Sau này nàng chính là muội muội của ta, là muội muội!"
Tiểu thái giám đứng một bên bị doạ đến mức mặt mũi trắng bệch, Ngũ a ca bị làm sao vậy! Cho dù tâm sự của hắn mọi người đều hiểu, nhưng cũng không thể nói ra như vậy được!
Phúc Nhĩ Thái để tiểu thái giám đi ra ngoài, đóng cửa lại, tiểu thái giám vui mừng chạy trối chết.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét