Thứ Năm, 21 tháng 1, 2016

[RRĐTT] Chương 17

Ma ma mỉm cười nói: "Tình cảm của các ngươi thật tốt!"

Tử Vi cười cười không lên tiếng, nàng rất thông minh, biết rõ ra khỏi Sấu Phương Trai thì không thể nói lung tung nên lựa chọn không trả lời.

Đến Diên Hi cung, ma ma kia dẫn Tử Vi vào một căn phòng, nói: "Nương nương nhà ta đang tắm, trước tiên ngươi chờ một chút, ta đi xem thử nương nương còn bao lâu nữa thì xong."

Tử Vi đưa ma ma đi thì đứng chờ tại chỗ.

Ngắm nhìn bài trí đẹp đẽ trong căn phòng, cảm thấy Lệnh phi này quả nhiên rất được sủng ái, bỗng nhiên lại nhớ tới mẹ ruột của mình Hạ Vũ Hà, bà cả đời nhớ thương hoàng thượng, lại khổ sở đến mức bệnh mà chết, cảm thán vận mệnh sao lại chênh lệch nhiều đến thế khiến Hạ Tử Vi không khỏi nước mắt tràn mi, tuy nhiên nàng lập tức lau hết.

Chờ một lúc lâu mà Lệnh phi cũng không đến, Hạ Tử Vi bắt đầu nóng nảy, cho rằng Lệnh phi bị chuyện gì ngăn trở, nàng định tìm người hỏi một chút, có điều người làm ở đây đều không thấy tăm hơi.

Hạ Tử Vi đoán được có chuyện gì nhưng lại không nghĩ sâu hơn, vì thiện lương nên nàng cũng không muốn nghĩ xấu cho Lệnh phi.

Đột nhiên một trận gió lớn khiến cửa sập lại, Hạ Tử Vi giật mình, bỗng nhiên một bóng đen chụp đến, dưới chân trống rỗng, nàng bị kéo lên trên xà nhà.

Hạ Tử Vi vùng vẫy vài cái thì nghe người bịt mặt kia nói: "Đừng lên tiếng, có người tới!"

Hạ Tử Vi lập tức bất động, nếu bị người ta phát hiện nàng ở cùng với người áo đen thì nói không chừng sẽ bị nghi là thích khác, như vậy nàng không những không thể nhận cha mà còn có thể chết ở đây, đây là kết cục nàng không hề muốn, hơn nữa Nhĩ Khang còn đang chờ nàng!

Hạ Tử Vi nhanh chóng suy nghĩ minh bạch mọi chuyện, ngoan ngoãn im lặng.

Người bịt mặt rất hài lòng, chủ tử nói rất đúng, Hạ Tử Vi này rất thông minh.

Bên ngoài lập tức có tiếng bước chân, cửa vừa được mở ra, âm thanh vang lên từ bên ngoài: "Lệnh phi, nàng ở đâu?"
Thân thể Hạ Tử Vi cứng đờ, nàng thấy rõ là y phục màu vàng.

Lúc này ma ma dẫn Hạ Tử Vi tới tiến vào thăm dò một chút, thấy Hạ Tử Vi không có ở đây thì sắc mặt lập tức thay đổi.

Chỉ một lát sau, hô hấp của Càn Long đột nhiên nặng nề, mặt cũng đỏ lên, đúng lúc này một nha hoàn dâng nước lên, vừa mới đặt xuống đã bị Càn Long túm lấy khiến nha hoàn kia giật mình, Càn Long nói: "Cao Vô Dung, ngươi ra ngoài trước!"

Cao Vô Dung đã hầu hạ bên cạnh Càn Long lâu như vậy, tự nhiên biết rõ hắn tính làm gì, vội vàng đem tất cả người ra ngoài, sau đó tự mình canh cửa.

Hạ Tử Vi nhìn thấy Càn Long cởi y phục của nha hoàn kia, nha hoàn kia nửa muốn nửa không, Hạ Tử Vi vừa xác định suy nghĩ trong lòng thì sắc mặt lập tức trắng bệch.

Chuyện kế tiếp không phải là chuyện mà một hoàng hoa khuê nữ có thể xem nên hắc y nhân đưa Hạ Tử Vi rời khỏi Diên Hi cung, đặt nàng ở bên ngoài Sấu Phương Trai, sau đó lách mình rời đi.

Hạ Tử Vi còn chìm đắm trong sự khiếp sợ, chân cao chân thấp trở về Sấu Phương Trai, Kim Toả tiến tới đón, vịn lấy Hạ Tử Vi nói: "Tiểu thư làm sao vậy?"

Hạ Tử Vi phục hồi lại tinh thần, phản ứng đầu tiên chính là không thể nói chuyện này cho người khác biết, vì vậy nói: "Không có gì, Lệnh phi nương nương có việc nên ta trở về trước."

Kim Toả rất hiểu Hạ Tử Vi, biết chắc là đã gặp chuyện gì nên mới mất hồn mất vía như vậy, nhưng nàng lại không chịu nói, mà nha hoàn thì không thể suy đoán ý của chủ.

Vào Sấu Phương Trai, Kim Toả hầu hạ Hạ Tử Vi uống nước xong thì nàng đã bình tĩnh một chút, đúng lúc này Tiểu Yến Tử nhảy ra, cao giọng nói: "Tử Vi ngươi về rồi! Lệnh phi nương nương nói gì? Sao bây giờ mới về? Ta đã nói với ngươi rồi, Ngũ a ca vừa làm cho ta một món đồ chơi rất hay ..."

Hạ Tử Vi vẫn còn ám ảnh chuyện vừa nhìn thấy ở Diên Hi cung nên không có tâm trạng gì với Tiểu Yến Tử. Kim Toả nhìn ra Hạ Tử Vi đã mất kiên nhẫn nên nói: "Cách cách! Người an tĩnh một chút đi, tiểu thư nhà ta đang có chuyện phải suy nghĩ!"

Tiểu Yến Tử thấy Hạ Tử Vi không mấy hào hứng, ồ một tiếng rồi bỏ đi tìm Tiểu Đặng Tử và Tiểu Trác Tử cùng chơi.

Kim Toả thấy người đi rồi mới hạ giọng nói: "Tiểu thư, người sao vậy? Một mình người chịu đựng sẽ rất khổ sở, chi bằng để Kim Toả san sẻ một chút với người đi!"

Hạ Tử Vi nhìn vẻ mặt chân thành của Kim Toả, lập tức nội tâm ấm áp, ôm lấy Kim Toả. Kim Toả cùng nàng tình như tỷ muội, luôn đặt nàng ở vị trí cao nhất, trên thế giới này chỉ có Kim Toả đối tốt với nàng nhất! Trước đây là nàng bỏ quên Kim Toả, về sau nàng nhất định phải đối tốt với Kim Toả hơn mới được!

"Kim Toả ..." Hạ Tử Vi nhớ tới chuyện vừa rồi liền cảm thấy không rét mà run, nếu như lúc ấy người ở trong phòng là nàng, vậy bây giờ nàng chỉ có thể chết. Như vậy nàng không chỉ không nhận được cha mà còn làm làm ô uê thanh danh!

Kim Toả nhẹ nhàng vỗ lưng Hạ Tử Vi, trong lòng lại cuống quít, nhưng lại không dám thúc giục. Qua một hồi lâu, Hạ Tử Vi mới từ từ kể lại mọi chuyện.

Kim Toả hoảng sợ trợn to hai mắt, nói: "Tiểu thư! Đây ... đây là một cái bẫy!"

Hạ Tử Vi gật gật đầu, nói: "Uổng cho ta tin tưởng Lệnh phi như vậy, không ngờ nàng lại làm ra chuyện này. Tiểu Yến Tử nói Lệnh phi vô tư nhưng ta lại cảm thấy nàng thật ích kỉ! Cho dù nàng không biết chúng ta là cha con thì cũng không nên đẩy một nữ nhi thanh bạch cho hoàng thượng như thế!"

Lần này xem như Kim Toả cùng Hạ Tử Vi đã biết được bộ mặt thật của Lệnh phi, tiên tử bộc lộ ra bộ mặt ích kỉ của mình, hai nữ hài thanh bạch đơn thuần đã được nàng cho một bài học sinh động.

"Tiểu thư, bây giờ chúng ta phải tìm cách ứng phó, nếu như Lệnh phi biết người trong phòng vừa rồi không phải là người thì nhất định sẽ nghi ngờ!"

Hạ Tử Vi lau nước mắt, nói: "Em nói đúng, đợi lát nữa chúng ta thống nhất lời nói, nói là bởi vì em có chút việc cần tìm ta cho nên tới đưa ta về, mà lúc em vào thì trong phòng chỉ có một mình ta, bên ngoài cũng không có người."

"Vậy nguyên nhân em gọi tiểu thư về là gì đây?"

"Nói là Tiểu Yến Tử lại làm loạn lên đi."

Nhớ lại hôm nay đúng là Tiểu Yến Tử đã làm loạn một trận, Kim Toả trong lòng an tâm một chút, tính toán mọi thứ xong xuôi, mới gật đầu: "Được rồi. Tiểu thư cũng đừng quên đó."

Hạ Tử Vi gật gật đầu, nhớ tới người bịt mặt hôm nay, đúng là một người trượng nghĩa, có điều sao hắn lại biết mưu kế của Lệnh phi chứ?'


Người mà Quý Uyển Thu phái đi đã trở về báo cáo đã hoàn thành nhiệm vụ, nàng hài lòng gật đầu: "Sự tình hôm nay nhất định phải giữ bí mật, chuyện này liên quan tới hoàng thượng và còn cả thể diện của Lệnh phi nương nương nữa."

Hắc y nhân dĩ nhiên biết rõ phải giữ bí mật, tạ ân liền lui xuống.

Nghe nói Càn Long tóm lấy một nha hoàn để giải quyết vấn đề, Quý Uyển Thu nhịn không được buồn cười, Lệnh phi trộm gà không được còn mất nắm thóc, chờ sau khi Càn Long tỉnh táo lại thì nhất định sẽ suy nghĩ mọi chuyện cẩn thận, đến lúc đó Lệnh phi cũng sẽ bị hắn chán ghét mà vứt bỏ. Nghĩ tới đây Quý Uyển Thu lập tức thấy vui vẻ hẳn lên.

Lệnh phi ở bên kia dĩ nhiên rất nhanh đã phát hiện ra vấn đề, lúc Lệnh phi được tin Tử Vi đã không thấy đâu mà lại có người thay mận đổi đào thì đã biết rằng mọi chuyện hỏng rồi. Nếu là Hạ Tử Vi thì Lệnh phi còn có thể che lấp mà nói là người trong lòng hoàng thượng, bây giờ lại trúng phải một nha hoàn tướng mạo tầm thường thì biết làm sao bây giờ? Càn Long chắc chắn sẽ không nhận, Càn Long tự xưng là phong lưu, tuy nhiên cùng hắn có quan hệ không phải quốc sắc thiên hương thì cũng phải cực kỳ xinh đẹp mới được, nếu không Càn Long sẽ không hài lòng.

Thật ra Lệnh phi rất hiểu Càn Long, biết rõ hắn thích sắc đẹp, coi trọng vẻ ngoài hơn là danh nghĩa tình cảm.

Vì vậy Lệnh phi cho người áp giải nha hoàn kia đi, đợi Càn Long tỉnh lại thì sẽ khóc lóc tố cáo, đổ hết trách nhiệm lên đầu nha hoàn kia, tốt nhất là nghiêm hình tra khảo, bức cung nha hoàn kia, sau đó còn có thể dính líu thêm kẻ nào đó.

Ngày hôm sau khi Càn Long tỉnh lại, ba giây tiếp theo liền nhớ tới việc mình thế mà lại cùng một nữ nhân xấu xí, lập tức cảm thấy khó chịu, làm ầm ĩ một trận lớn.

Lệnh phi đều dựa theo kịch bản đã suy tính kĩ, có điều Càn Long vẫn là có chút đầu óc, vì sao hôm qua vừa vào gian phòng kia liền có phản ứng? Còn nhanh như vậy? Có phản ứng với một nữ nhân xấu xí như vậy thì nhất định có vấn đề! Về phần Lệnh phi nói cái gì hắn một câu cũng không thèm nghe, vì vậy nha hoàn đáng thương kia liền trực tiếp bị đánh chết.

Lần này Lệnh phi vừa mất mặt lại còn mất lòng hoàng đế.

Càn Long cũng không quay đầu liền rời đi, sau khi hạ triều cũng không quan tâm Lệnh phi tìm lý do gì để mời hắn tới, cho dù là nói Thất cách cách hay Bát cách cách bị bệnh, Càn Long cũng mặc kệ.

Càn Long suy nghĩ một chút thì nhận thấy nữ nhân trong hậu cung của hắn chỉ biết tranh sủng, chỉ có hoàng hậu khá hơn một chút, lần nào cũng có thể khuyên hắn, an ủi hắn, vì vậy đi thẳng tới Khôn Ninh cung.

Quý Uyển Thu đã sớm có chuẩn bị, dặn dò hạ nhân làm điểm tâm Càn Long thích, Càn Long vừa vào cửa liền đặt mông ngồi xuống, ngay cả thấy mọi người hành lễ cũng tỏ vẻ bực mình.

Tuy vậy dù trong lòng Càn Long buồn bực cũng khó mà giải bày, chuyện như vậy thì sao mà nói với hoàng hậu được? Chuyện mất mặt như vậy, rồng động kinh rất là sĩ diện.

Suy nghĩ một chút, Càn Long nói: "Phạt bổng lộc của Diên Hi cung một năm! Cấm túc Lệnh phi ba tháng! Lập tức chấp hành! Tiện thể nói với Lệnh phi, nếu đã nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì chép kinh Phật cho Lão Phật gia đi, sau này sẽ mang tới Ngũ Đài Sơn cho thái hậu!"

Nghe cái kiểu trừng phạt đó, Quý Uyển Thu rất không phúc hậu mà buồn cười. Lệnh phi xuất thân thấp hèn, dĩ nhiên là không biết viết cũng không biết chữ, bây giờ kêu nàng chép kinh Phật không phải là làm khó nàng sao? Có điều nghe nói gần đây Lệnh phi luôn tìm Hạ Tử Vi để thảo luận thơ từ gì đó, chắc là hắn đã nghe được chút tin tức gì đi?

Có điều chuyện có thể làm Lệnh phi mất mặt thì Quý Uyển Thu rất vui lòng, Quý Uyển Thu là lần đầu tiên biết rõ tâm địa nữ nhân cũng có thể đen tối như vậy, thời điểm hạ độc thủ còn có thể hung ác như vậy! Quả nhiên là rắn rết mỹ nhân!

Quý Uyển Thu lập tức phái người truyền lời của Càn Long tới cho Diên Hi cung, cao thấp cả cung đều ngây ngẩn cả người, họ chỉ biết hôm nay hoàng thượng tức giận với Lệnh phi nương nương, vốn cho rằng chỉ cần Lệnh phi đi dụ dỗ một chút là hoàng thượng có thể hồi tâm chuyển ý, không ngờ chuyện lại nghiêm trọng như vậy!
Hậu cung ngược lại đều có không khí náo nhiệt vui mừng. Ngoại trừ rồng động kinh cùng vài kẻ ngu ở Sấu Phương Trai, không một ai cảm thấy Lệnh phi là người tốt! Tất cả mọi người đều chán ghét đến cực độ! Nhưng lúc trước có hoàng thượng che chở, ai dám nói gì? Lần này Lệnh phi bị trừng phạt, nghe nói còn là hoàng thượng tự mình ra lệnh, mọi người dĩ nhiên đều vui muốn chết.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét