Thứ Ba, 5 tháng 1, 2016

[HCCKTTS] Chương 6

Hoàn Châu chi Kim Toả trọng sinh


Chương 6: Thực hiện được âm mưu


"Sư phụ, nếu bây giờ bắt đầu thì tới sang năm con có thể học thêu tam dị hương bao được không"? Kim Toả nghe đến tam dị thêu lập tức quyết định phải làm một cái hương bao như vậy.

"Hương bao tuy là một vật nhỏ, nhưng muốn thành thạo kỹ xảo thêu tam dị cũng cần ít nhất sáu năm, tuy nhiên nếu ngươi gấp như vậy, cũng không phải là không thể được."

Trương thẩm nghe Kim Toả nói muốn sang năm học xong tam dị thêu, vừa định khuyên nàng không nên quá liều lĩnh, nhưng nhớ lại cá tính thường ngày của Kim Toả, chắc là có chuyện khó nói, nếu không cũng sẽ không định thời gian là năm sau như vậy. Nghĩ vậy, Trương thẩm không khuyên gì, còn hỏi nguyên nhân, sau khi nghe được nguyên nhân hợp lý thì bắt đầu nghĩ cách giải quyết.

"Tuy rằng biện pháp này không phải là chính đạo, nhưng lại là biện pháp tốt nhất hiện nay. Từ giờ ngươi không cần học cái khác, tập trung học thêu hương bao, mặt khác, đầu tiên ngươi nghĩ xem muốn thêu cái gì, sau đó chuyên tâm luyện tập cái đó, có lẽ sẽ kịp."

"Sư phụ, con sẽ cố gắng, sẽ không để người thất vọng. Chờ xong chuyện sang năm, con sẽ học bù lại tất cả những khiếm khuyết còn thiếu." Kim Toả hiểu yêu cầu của nàng đã khiến sư phụ khó xử. Khi học thêu cần chú ý nhất là các bước cơ bản, phải nắm vững từng bước. Bây giờ sư phụ vì nàng mà phải nghĩ một đường tát, không hề đúng với nguyên tắc của sư phụ.

"Bây giờ đã có mục tiêu thì cần cố gắng nhiều hơn nữa thì đến thời điểm sang năm mới kịp hoàn thành. Ngươi nghe kĩ đây, căn bản của thêu hai mặt là ..."





Càn Long đi ra từ chỗ của Cao thị, nhớ tới hoàng hậu đã có thai hơn tám tháng, tâm tình đang hậm hực liền thả lỏng một chút. Lúc Nhị hoàng tử Vĩnh Liên chết, không chỉ hoàng hậu đau xót muốnc hết, Hoàng a mã như hắn dĩ nhiên cũng buồn thương. Càn Long luôn lấy Hoàng tổ phụ Khang Hi làm tấm gương, năm đó Khang Hi đáng tiếc không thể để đích tử (con trai do hoàng hậu sinh) kế vị, vậy nên Càn Long muốn thực hiện điều đó.

Sau khi Vĩnh Liên ra đời, Càn Long luôn có lòng bồi dưỡng, khiến mỗi ngôn từ hành động của Vĩnh Liên đều phù hợp với mong muốn của Càn Long. Tất cả vốn rất thuận lợi, cha hiền con hiếu, nhưng ai ngờ Vĩnh Liên lại bị căn bệnh đậu mùa cướp đi sinh mạng. Bây giờ hoàng hậu lại mang thai, thái y cũng nói thai này là một tiểu hoàng tử, Càn Long cực kỳ chờ mong cái thai này, hy vọng hắn có thể tiếp nối Vĩnh Liên.

Càn Long trở về kinh không thông báo, hoàng hậu không biết Càn Long về nên đang tắm rửa ở hậu điện. Càn Long ngăn không cho hạ nhân của Trường Xuân cung thông báo, muốn cho hoàng hậu bất ngờ.


"Nô tỳ thỉnh an hoàng thượng, hoàng thượng cát tường." Càn Long ngửi thấy hương hoa ngọt ngào, ngầng đầu nhìn thì thấy một cung nữ lạ mắt thỉnh an mình. 

Cung nữ hơi cúi đầu, ở góc độ của Càn Long thì chỉ thấy được cần cổ trắng tuyết, "Ngẩng đầu lên." Cung nữ nghe Càn Long nói liền hơi ngẩng đầu lên, hai gò má ửng đỏ, khi nhìn tới ánh mắt hắn thì liền ngượng ngùng né tránh. Càn Long nhìn cung nữ trước mắt, tâm tình lay động, "Trẫm trước đây chưa từng gặp qua ngươi, ngươi mới tới Trường Xuân cung hầu hạ sao?

Ánh mắt Càn Long như có lửa, cung nữ trước mắt bị hắn nhìn đánh giá càng thêm ngượng ngùng, "Nô tỳ là Tố Tâm, tiến cung vào lúc tiểu tuyển (đợt tuyển nhỏ), được nương nương nhìn trúng mới có thể hầu hạ bên cạnh nương nương."

Thanh âm của cung nữ cực kỳ êm tai, thanh thuý dễ nghe như tiếng chuông gió, "Tố Tâm, tên rất hay. Trẫm đã nhớ kỹ, về sau phải hầu hạ nương nương thật tốt."


Càn Long vốn định nói thêm vài câu với cung nữ đã gợi lên hứng thú của hắn, bỗng nhiên nghe âm thanh truyền ra từ trong điện cho biết hoàng hậu đã tắm xong, liền rời khỏi Tố Tâm đang cách hắn ngày càng gần.

"Hoàng thượng, ngài đến chỗ thần thiếp cũng không báo cho thần thiếp một tiếng." Hoàng hậu cùng Càn Long là vợ chồng từ hồi còn thiếu niên, khi ở cùng nhau rất ít khi câu nệ, nói chuyện cũng hơi tuỳ tiện một chút.

"Trẫm nghe nói thân thể nàng không khoẻ nên cố ý đến thăm, tiểu hoàng tử của trẫm đã ổn rồi chứ?" Càn Long đỡ hoàng hậu ngồi lên ghế dựa, quay đầu đảo mắt tới Tố Tâm đứng bên người hoàng hậu, trên mặt hiện ra một nụ cười ý vị thâm trường (ý vị, sâu xa).



"Hoàng thượng, ngươi lại muốn làm gì đây. Nếu bên cạnh thiếu người hầu hạ thì chọn thêm vài người là được rồi. Bình thường hoàng thượng sủng hạnh cung nữ cũng không sao, nhưng đây là cung nữ hầu hạ bên cạnh hoàng hậu, hoàng hậu lại đang mang thai, bây giờ ngươi gây ra chuyện như vậy, nếu cái thai này của hoàng hậu xảy ra bất trắc gì, ai gia tuyệt đối không tha thứ!"

Thái hậu nhìn Càn Long vẻ mặt ảo não, thở dài một hơi. Càn Long cũng không ngờ chuyện lại đi đến nước này. Lần trước tới chỗ hoàng hậu cảm thấy có chút cảm giác với cung nữ đó, hôm nay tới Trường Xuân cung, hoàng hậu đã đi thỉnh an thái hậu, cung nữ đó lại không đi theo. Nhìn cung nữ lần trước làm hắn động lòng, Càn Long phất tay bảo các cung nữ thái giám còn lại lui ra ngoài, ngay bên trong Trường Xuân cung làm chuyện tốt với nàng ta.


Nhưng là ai ngờ mây mưa vừa xong, hoàng hậu đã trở về, lập tức nhìn thấy cảnh tượng hắn quần áo không chỉnh tề ấy. Bản thân hoàng hậu đã sắp đến ngày sinh, vậy mà cung nữ bên người lại làm ra hành động phản bội như thế, hoàng hậu chịu không nổi kích thích này liền cảm thấy trong bụng đau đớn, dòng máu đỏ tươi theo hai chân hoàng hậu chảy xuống. Bây giờ hoàng hậu đã được đưa đến phòng sinh, còn Nguỵ thị vừa được sủng hạnh đều bị mọi người bỏ qua một bên. Nếu hoàng hậu và tiểu hoàng tử bình an, Nguỵ thị coi như tránh được một kiếp, nhưng chỉ cần một trong hai người có gì ngoài ý muốn, chắc hẳn Nguỵ thị chỉ có con đường chết.

"Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương là cát nhân thiên tướng (người hiền có trời phù hộ), tất nhiên sẽ mẫu tử bình an." Cao thị vừa nghe trò khôi hài xảy ra ở Trường Xuân cung, lập tức để cung nữ đổi y phụ đi tới Trường Xuân cung.

"Ái phi, chuyện này là do trẫm không đúng, nếu hoàng hậu thật sự xảy ra chuyện gì, trẫm khó tránh khỏi tội." Càn Long thổ lộ áy náy trong lòng với Cao thị đang phải chống chọi với thân thể suy yếu.

"Hoàng thượng, đây là chuyện ngoài ý muốn. Nữ tử hậu cung đều là người của hoàng thượng, các nàng hầu hạ người là lẽ đương nhiên, hoàng hậu nương nương sao lại so đo chuyện này được. Hoàng hậu nương nương thân thể bất tiện, Nguỵ thị thay nương nương hầu hạ hoàng thượng là chuyện tốt, chuyện này sao có thể trách người."

Cao thị đúng là rất hiểu ý người, vừa nói mấy câu, áy náy trong lòng Càn Long đều tan thành mây khói. Đúng như lời ái phi nói, việc hôm nay là ngoài ý muôn, chỉ tại hoàng hậu quá mức ghen tị, không biết bao dung nên mới động thai khí. Hắn cũng không nhớ tới sự khoang dung độ lượng của hoàng hậu thường ngày, chuyện tình lần này hắn cũng có chút không ổn, vậy mà lại truy cứu trách nhiệm của hoàng hậu.

Sau khi trong lòng hết áy náy, Càn Long phát hiện Nguỵ thị vừa mây mưa cùng hắn đã biến mất, trong lúc rối ren không ai chú ý Nguỵ thị đã đi đâu.


"Hoàng thượng, Nguỵ muội muội chắc là bị ma ma trong cung hoàng hậu mang đi rồi. Có lẽ ma ma của Trường Xuân cung thấy hoàng hậu xảy ra chuyện nên mới trút giận lên Nguỵ thị, cũng không biết Nguỵ thị muội muội bị ma ma đó đưa đi đâu rồi? Nguỵ thị muội muội được sủng hạnh, vậy thì không còn là cung nữ nữa mà trở thành quý nhân rồi, không thể để xảy ra chuyện gì được"

Cao thị làm như đột nhiên nghĩ tới cái gì, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch vì lo lắng. Hoàng thượng nhìn thấy biểu tình của ái phi, trong lòng long nghi hoặc mở miệng hỏi, Cao thị lại giả vờ khó xử, tới khi Càn Long hỏi thêm vài lần nữa mới nói ra hết.

"Hoàng thượng, ngài nhất định đừng trách tội hoàng hậu nương nương, các cung nhân đó đều vì quan tâm hoàng hậu nương nương nên mới làm vậy. Bọn họ đều như vậy, hoàng hậu đứng đầu trong cung, bọn họ là hạ nhân hầu hạ hoàng hậu nên đôi khi còn có thể diện hơn cả tiểu chủ bình thường."

Càn Long không ngờ hạ nâhn trong cung hoàng hậu lại có thể kiêu ngạo như vậy, hầu hạ hoàng hậu quả thật có thể diện hơn so với các nô tài khác, nhưng dù sao cũng là nô tài, sao có thể so sánh với chủ tử được.

"Ngô Thư Lai, truyền ý chỉ của trẫm, Nguỵ thị hiếu kính tính thành, ôn cung tố trứ. Tấn phong Nguỵ thị làm quý nhân hầu hạ trong cung, tỏ rõ ân sủng." 

Cao thị ở một bên nghe ý chỉ của Càn Long, trên mặt gợi lên vẻ tươi cười. Nguỵ thị rất hợp ý nàng, lần này không chỉ làm mất thể diện của hoàng hậu, còn khiến cho hoàng hậu khó sinh. Đã như vậy, nàng sẽ không bạc đãi Nguỵ thị, địa vị quý nhân chính là quà đáp lễ.


Đúng như Cao thị dự đoán, Nguỵ thị bị ma ma Trường Xuân cung đưa đi mật thất. Tuy rằng ma ma Trường Xuân cung hận không thể ăn tươi nuốt sống Nguỵ thị, nhưng nghĩ đến Nguỵ thị thân phận hiện tại đã khác trước, ma ma trong lòng cũng có chút lo lắng, không dám động thủ thật sự.

"Cung hỉ quý nhâ, cung hỉ quý nhân." Ngô Thư Lai phái người tra hỏi, sau đó tới mật thất mời Nguỵ thị ra, nhìn cung nữ bị đánh đập tới mức đầu tóc rối loạn, thầm nghĩ nữ tử này đúng là may mắn, được hoàng thượng cùng quý phi nương nương nhìn trúng, về sau cần phải quan tâm hơn. Có điều sủng ái này không biết là phúc hay hoạ với nàng, một khi hoàng hậu nương nương bình phục trở lại nhất định sẽ không bỏ qua cho Nguỵ thị. Dù sao thì hắn chỉ cần truyền ý chỉ của hoàng thượng là được, chuyện còn lại không quan hệ với đại nội tổng quản như hắn.



Hoàng hậu đúng là tốt số, tuy sinh non nhưng nhờ ngày thường điều dưỡng tốt nên thai này rất vững vàng. Giờ Tuất buổi tối, Thất a ca ra đời, mẫu từ bình an.

Phú Sát hoàng hậu vừa mới thoát khỏi sinh tử trở về, lại nghe được tin khiến nàng nôn ra máu tại chỗ. Tiện nhân Nguỵ thị kia lại được hoàng thượng sắc phong quý nhân, hiện tại không còn hầu hạ ở Trường Xuân cung nữa.

Nguỵ thị kia hại nàng sinh non, một thân hai mệnh thiếu chút nữa đã không bảo toàn được, độ oán giận đối với nàng trong lòng hoàng hậu đã vượt qua tất cả các phi tần khác, gần với quý phi Cao thị.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét