Rồng động kinh trong lòng thoải mái lắm sao? Thật ra hắn cũng thích tính tình hoạt bát của Tiểu Yến Tử, nhưng hoàng hậu nói đúng, Tiểu Yến Tử không thể ở trong cung cả đời, cho nên nàng nhất định phải học quy củ! Không thể cứ mặc kệ nàng như vậy được!
Tiếng gào của Tiểu Yến Tử ở bên ngoài ngày càng nhỏ, hai người Ngũ a ca và Lệnh phi vẫn còn khóc lóc cầu xin, nếu Du phi là một người thông minh, lúc này cũng nên quỳ xuống cầu tình mới phải, như vậy thì Càn Long mới có bậc thang mà leo xuống, đáng tiếc Du phi là một người không có đầu óc, vì vậy vẫn mừng rỡ đứng xem Tiểu Yến Tử bị đánh.
Qua một hồi lâu, Càn Long cảm thấy đã đủ rồi mới nói: "Cao Vô Dung, kêu bọn họ dừng lại!"
Cao Vô Dung vội vàng đi, sau đó bên ngoài lập tức không một tiếng động.
Một lát sau, Cao Vô Dung lau mồ hôi tiến đến: "Hoàng thượng, cách cách đã hôn mê bất tỉnh rồi."
Tiểu Yến Tử thật ra da dày thịt béo, nhưng mấy người kia cũng không nương tay cho nên rất nhanh liền hôn mê bất tỉnh.
Lệnh phi cầm lấy khăn cơ hồ muốn ngất đi, Vĩnh Kỳ hô lớn: "Hoàng a mã, ngài mau cứu Tiểu Yến Tử đi! Nàng không thể xảy ra chuyện gì được!"
Càn Long lúc này lại nghĩ tới cái tốt của Tiểu Yến Tử, nàng mặc dù không biết điều nhưng những lời nói mới mẻ của nàng lại làm cho hắn vui vẻ, lại nhớ tới Hạ Vũ Hà, Càn Long lại cảm thấy mình đã để nàng thiệt thòi, nữ nhi của nàng vất vả lắm mới tìm được mình, tại sao mình lại cho đánh nó dễ dàng như vậy? Vì vậy hắn vội vàng phân phó: "Đưa Hoàn Châu cách cách về Sấu Phương Trai! Phái người gọi thái y tới trị thương cho cách cách!"
Lệnh phi cùng Ngũ a ca nghe vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, Lệnh phi là vì Tiểu Yến Tử trong lòng hoàng thượng vẫn còn phân lượng nhất định, chứng tỏ Tiểu Yến Tử còn giá trị lợi dụng, mà Ngũ a ca là vì Tiểu Yến Tử rốt cục được cứu rồi.
Lúc này ở trong lòng Du phi cực nhanh nghĩ ra đối sách, hiện tại hoàng thượng che chở Tiểu Yến Tử, Ngũ a ca một lòng thích nàng, Lệnh phi lại quan tâm nàng, vậy thì Du phi không có cách nào ngăn Tiểu Yến Tử được, nhất định phải tìm người khác hỗ trợ!
Có điều trong nội cung không có mấy người có thể giúp được nàng, mấy phi tử kia chắc chắn sẽ mừng rỡ chế giễu, Thuần quý phi mặc kệ mọi chuyện, chỉ có hoàng hậu mới có thể giúp.
Chờ tất cả mọi người đi theo Tiểu Yến Tử đang bị thương tới Sấu Phương Trai, DU phi lại mang người tới Khôn Ninh cung.
Chuyện Tiểu Yến Tử bị đánh, Quý Uyển Thu đã sớm biết, bây giờ Du phi tới cửa làm cho nàng cảm thấy có chút kinh ngạc, có điều khi nghĩ lại thì có thể hiểu. Đáng tiếc, Ngũ a ca cứ mải mê chạy trên con đường thiếu não, không phải người bình thường có thể kéo về, hơn nữa Quý Uyển Thu không muốn trợ giúp cho kẻ địch lớn của Vĩnh Cơ, thật là ngại nha, nàng không phải Lôi Phong (*), không làm chuyện tốt không lưu tên, đương nhiên làm chuyện xấu cũng không để lại danh.
Quý Uyển Thu ngồi ngay ngắn ở ghế trên, nói: "Sao hôm nay Du phi lại tới chỗ của bản cung vậy?"
Du phi cười thẹn thùng, mình và hoàng hậu xác thực không thân quen, giống như bò bít tết chín hai phần với bò bít tết chín bốn phần vậy, nhưng vì con trai, bò bít tết chín hai phần Du phi cũng phải nỗ lực chín hơn nữa. (tác giả so sánh đáng yêu quá =)))
"Thần thiếp ở trong cung nhàm chán, nghĩ tới hoàng hậu nương nương hiểu biết nhiều nên tới thăm nương nương một chút, tiện thể trò chuyện cùng nương nương, làm cho nương nương khoan khoái." Du phi cũng không dám nói giúp nương nương phân ưu chia gánh nặng gì, trước kia Lệnh phi cũng muốn, chẳng phải là bị hoàng hậu chỉnh cho chết đi sống lại à? Lệnh phi khóc lóc không ngừng cũng không thể đem bảo toạ của hoàng hậu khóc tới tay đó thôi. Du phi tự nhận chưa muốn theo khẩu vị lớn như vậy.
Quý Uyển Thu ôn nhu cười: "Du phi có thể tới cũng là có tâm ý, Dung ma ma, lấy trà mới của năm nay ra đây!"
Du phi lập tức làm bộ thụ sủng nhược kinh.
Nếu Du phi đã muốn nói chuyện, Quý Uyển Thu cũng không khách khí nói tới y phục đồ trang sức đang thịnh hành, rồi tới cả phấn sáp phấn nước, hỏi về hiểu biết của Du phi, thế nhưng Du phi đang bồn chồn trong lòng, thành ra không thể giữ vững tinh thần nói chuyện.
Quý Uyển Thu nghĩ, nếu như mình có cái loại não chứa toàn phân như Ngũ a ca, khẳng định sẽ đập chết trước rồi nói sau. Cũng may Vĩnh Cơ nhà mình không như vậy, nếu không nàng thật sự sẽ cắt cổ.
Du phi không chịu nổi nữa, nói: "Nương nương, thần thiếp có chuyện muốn nói."
Quý Uyển Thu nói: "Chuyện gì, nói đi! Khó có được tận hứng như hôm nay."
Du phi nói: "Hoàn Châu cách cách Tiểu Yến Tử đã là đại cô nương mười tám tuổi, không thể cứ ở trong cung lúc ẩn lúc hiện, không từ mà biệt, nếu truyền đi thì không tốt cho thanh danh của cách cách. Ngài nên khuyên bảo nàng nhiều một chút!"
Du phi học được thông minh hơn một chút rồi sao, còn biết lấy mình ra làm vũ khí, có điều thủ pháp của đứa trẻ Du phi này quá vụng về rồi! Ngươi cho rằng hoàng hậu vẫn là hoàng hậu của trước kia, trêu chọc hai cái liền giơ chân sao? Hoàng hậu bây giờ đã tiến hoá! Thật là, ai cũng cho rằng hoàng hậu nàng dễ bắt nạt lắm à!
Quý Uyển Thu lộ ra thần sắc bất đắc dĩ, nói: "Ngươi cũng biết, hoàng thượng chỉ tín nhiệm Lệnh phi, giao cho nàng nuôi dạy Hoàn Châu cách cách, còn ghi tên nàng dưới danh nghĩa của Lệnh phi, bản cung cũng không tiện quản, cái này có lẽ ngươi nên nói với Lệnh phi thì tốt hơn."
Du phi âm thầm cuống cuồng, tìm tới hoàng hậu đã là biện pháp cuối rồi.
Quý Uyển Thu trêu chọc nói: "Thật ra, tâm tư Lệnh phi ai cũng biết, chỉ là chúng ta cũng không có biện pháp gì hơn, Hoàn Châu cách cách không chỉ là khai tâm quả của hoàng thượng mà cả đám người Ngũ a ca cũng rất thích, ngày ngày tìm nàng chơi đùa đây! Xem ra huynh muội bọn họ tình cảm thật tốt, bản cung cũng yên lòng, ta còn đang lo Hoàn Châu cách cách không thích cuộc sống trong cung kìa."
Sắc mặt của Du phi lập tức trở nên khó coi, tình huynh muội cái gì, rõ ràng là tình cảm không nên có!
Nhưng Du phi lại không thể nói, nói ra thì Ngũ a ca nhất định phải chết! Vì con trai, nàng cuối cùng cũng thông minh hơn một chút.
Quý Uyển Thu cũng là mẫu thân, đương nhiên có thể đoán được suy nghĩ trong lòng Du phi, nói tiếp: "Ai ... người xưa nói rất hay, nhân đại bất do nương (con lớn thì không nghe lời nữa), huống chi Ngũ a ca đã lớn như vậy, có điều vẫn là một đứa có hiếu. Ta nghe nói Ngũ a ca mua rất nhiều đồ trang sức vòng tay đẹp đẽ ở ngoài cung, không chỉ Tiểu Yến Tử có phần, Lệnh phi cũng có, chắc hẳn ngươi cũng có đi? Có hiếu như vậy là đã đủ rồi, những thứ khác không quan trọng.
Du phi sắc mặt càng khó coi hơn, nàng đã rất lâu rồi không gặp Ngũ a ca, đừng nói gì tới đồ trang sức vòng tay xinh đẹp gì, con trai mình có đồ gì tốt lại không hiếu kính ngạch nương ruột thịt trước mà lại chạy tới chỗ người khác xum xoe, vậy còn ra thể thống gì!
Quý Uyển Thu mỉm cười, chuyện đồ trang sức đẹp đẽ gì cũng đều do nàng bịa ra cả, nàng chỉ muốn nhắc nhở Du phi, con trai do mình sinh ra thì đừng để người khác cướp đi mất. Ở trong cung này, mang thai rồi hạ sinh đã cực kỳ không dễ dàng rồi, vất vả lắm mới trưởng thành được lại bị người khác cướp mất, đó mới gọi là oan ức khó nén nhất!
Du phi liên tục im lặng, Quý Uyển Thu cũng liên tiếp thêm củi thêm lửa, nói: "Ngươi sinh một đứa con tốt lại hết mực yêu thương, lại còn được hoàng thượng coi trọng, những ngày an nhàn về sau còn đang chờ đấy!"
Du phi trong lòng tức giận bốc lên, cuộc sống tốt cái gì! Chỉ sợ đều là của người khác! Con trai mình hoá ra lại là một con bạch nhãn lang (**) (vong ơn bội nghĩa, tâm địa hung tàn)! Đúng! Tất cả đều do Lệnh phi! Đúng là đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ, không chỉ câu dẫn hoàng thượng còn câu dẫn con trai mình! Đúng là đáng chết!
Nhìn thấy tức giận trên mặt Du phi, Quý Uyển Thu cũng biết mình chọc đúng chỗ rồi, nhân tiện nói: "Hôm nay tới đây thôi, bây giờ bản cung có chuyện cần giải quyết. Ai, có thể cùng Du phi nói chuyện đúng là trong lòng thoải mái hơn nhiều!"
Du phi chẳng còn tâm trí quan tâm hoàng hậu nói cái gì, nổi giận đùng đùng rời khỏi Khôn Ninh cung.
Quý Uyển Thu bưng chén trà nhàn nhạt cười, lại có trò hay để xem rồi! Hi vọng Du phi có thể cắn Lệnh phi một cái, như vậy mình sẽ nhẹ lòng hơn một chút. Lệnh phi cũng coi như là một thứ có gai, làm cho chó cũng không tìm được chỗ để cắn. (so sánh quá độc =)))
Sau khi Quý Uyển Thu chính thức biết tin về chuyện Tiểu Yến Tử bị thương thì lập tức phái người tận dụng nhà kho của công lấy ít dược liệu đem đi, lại để người phê bình nô tài của Sấu Phương Trai một chút, an ủi cùng dặn dò Lệnh phi xong mới về.
Nhìn sắc mặt vui vẻ của Dung ma ma, xem ra Tiểu Yến Tử bị đánh không nhẹ, đến nỗi ngất đi cơ mà, có thể thấy đã trải qua một trận tức giận thật sự rồi.
Dung ma ma vì sao lại vui mừng như vậy, tới bây giờ Tiểu Yến Tử cũng chưa từng chống đối gì với nàng cơ mà! Chủ yếu là Tiểu Yến Tử bên phe của Lệnh phi, người ở chỗ Lệnh phi đều là người xấu! Dung ma ma không chút khách khí đã bôi đen Tiểu Yến Tử rồi.
"Nương nương, nô tì thấy Lệnh phi ở bên đó chăm sóc cho Hoàn Châu cách cách mà con mắt sưng vù, sắc mặt cũng cực kỳ khó nhìn!" Sắc mặt không tốt thì làm sao mà câu dẫn hoàng thượng được đây? Hừ!
Quý Uyển Thu nói: "Đừng vui mừng quá sớm, Lệnh phi này luôn có biện pháp, hoàng thượng không phải là thích bộ dáng đó của nàng sao?"
Dung ma ma dẩu môi, nàng rất bất mãn với hoàng thượng, chỉ là không thể nói ra.
Buổi tới Càn Long lại tới, quả nhiên là vẻ mặt không vui.
Quý Uyển Thu ân cần nói: "Tiểu Yến Tử bây giờ thế nào rồi? Có đỡ hơn chút nào không? Đã ăn chút gì chưa?" Dù sao cũng phải giả vờ một chút chứ ai thèm quan tâm Tiểu Yến Tử chết hay sống chứ.
Hoàng hậu thật đúng là khéo hiểu lòng người. Càn Long khẽ buông lỏng một chút, nói: "Còn hôn mê, trong miệng không biết nói cái gì, ai... Trẫm cũng là quá xúc động, không ngờ Tiểu Yến Tử lại không thể chịu nổi."
Quý Uyển Thu nói: "Hoàng thượng cũng đừng tự trách, cách cách tính tình nhanh nhẹn, hoàng thượng nhịn không được cũng dễ hiểu. Bây giờ việc quan trọng là phải dưỡng thương thật tốt, không để lại sẹo gì cho cách cách mới được. Ở chỗ thần thiếp có thuốc liền sẹo thượng hạng, đợi lát nữa sẽ cho người mang qua cho Lệnh phi."
Càn Long quản nhiên lại nắm tay Quý Uyển Thu, nói: "Chỉ có nàng hiểu rõ lòng trẫm nhất."
Quý Uyển Thu cúi đầu, đè ép sự mất kiên nhẫn, nói: "Hoàng thượng nói cách cách nhắc tới ai? Ai lại khiến cách cách nhớ thương như vậy? Nếu như là trong cung thì nói người nọ tới chăm sóc, như vậy cũng có thể làm cho cách cách cảm thấy thoải mái hơn một chút."
Càn Long nhíu mày, nói: "Không biết là ai, lần sau trẫm sẽ hỏi thử."
Quý Uyển Thu nói: "Cái tính cách này của Hoàn Châu cách cách cần phải tôi luyện nhiều hơn, chỉ là vất vả cho Lệnh phi rồi, nàng lại còn phải chăm lo cho Thất cách cách và Bát cách cách nữa."
Càn Long nói: "Nàng ta chú ý chút là được. Ngược lại nàng mỗi ngày sự vụ quấn thân mới thật cực khổ."
Quý Uyển Thu khẽ ngượng ngùng nói: "Thần thiếp không thấy cực khổ."
Trong lòng lại khinh thường, cái bẫy kiểu này lão nương mới không thèm nhảy vào! Hừ! Bày ra một bộ dạng đại tình thánh, cho rằng nói mấy câu là đủ rồi hả? Phải là viên kim cương bằng trứng chim bồ câu mới gọi là đủ kìa!
(*) Lôi Phong: một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc, sau khi chết được hình tượng hoá thành một nhân vật vị tha, khiêm tốn, hết lòng với Đảng, với nước, với nhân dân.
Theo Wiki (https://vi.wikipedia.org/wiki/L%C3%B4i_Phong)
(**) lang: biểu tượng của lãnh huyết vô tình, hung tàn độc ác.
Bạch nhãn: nghĩa là không có con ngươi nên không thấy được gì, ý nói không có mắt.
Người Đông Bắc khi nói tới "bạch nhãn lang" còn có ý nói kẻ nhìn bình thường thì hiền lành dễ bảo như chó, thực chất lại hung tàn, vong ân bội nghĩa như sói.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét