Ánh mắt Càn Long lập tức trở nên sắc bén, hắn khi gặp chuyện quan trọng cũng coi như có chút đầu óc, thanh âm nghiêm nghị hỏi: "Là ai nói với ngươi?!"
Du phi giật mình, vội vàng nói: "Không phải là do người khác nói, là thần thiếp tự nghĩ vậy. Ngũ a ca là do thần thiếp sinh ra, dĩ nhiên phải quan tâm nhiều hơn một chút. Nếu như thần thiếp nghĩ sai thì xin hoàng thượng thứ tội!"
Đúng là không có ai nói với Du phi, lúc Quý Uyển Thu úp mở là Du phi nghe lén, dĩ nhiên không thể nói là mình nghe lén lời của hoàng hậu nương nương được.
Càn Long gật đầu, biết rõ sự việc nghiêm trọng, thế nhưng cũng không hề tán thưởng Du phi, trong lòng chỉ nhớ một điểm là người này suy nghĩ quá nhiều!
Không thể không nói Càn Long quả là một người lòng dạ hẹp hòi!
Càn Long lập tức cho gọi đám người Ngũ a ca tới răn dạy, đều là người đã trưởng thành, tụ lại với nhau không ra thể thống gì cả! Không có việc thì cũng phải kiếm chuyện mà đi làm cho lão tử, lão tử bận bịu không được thì thôi đi, ngươi đi tới chỗ nữ nhân của lão tử là muốn làm cái gì!
Lần này, Diên Hi cung cùng bọn người Ngũ a ca Phúc Nhĩ Khang đều bị hù doạ rồi, bọn họ đâu có nghĩ tới mức này!
Lệnh phi cũng giật mình, càng thêm hối hận, tại sao ban đầu nàng lại chọn con đường này vậy!
Vì vậy Lệnh phi khoác ngân bạch y phụ, trên đầu chỉ cài một trâm bạc, khóc lóc lê hoa đái vũ chạy đi tìm Càn Long.
"Hoàng thượng, thần thiếp cùng bọn người Ngũ a ca thật sự là trong sạch! Thần thiếp thấy Tiểu Yến Tử tính tình hoạt bát rất chọc người thích, không chỉ có thần thiếp thích nàng mà Ngũ a ca bọn họ cũng vậy, cho nên mới để bọn họ tiếp xúc nhiều hơn một chút thôi! Tiểu Yến Tử khổ sở ở ngoài nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới tìm được người thân, nếu không được hưởng thụ một chút sự ấm áp của gia đình thì không phải là phụ lòng mẫu thân đã qua đời của nàng sao? Thần thiếp cũng chỉ vì nghĩ cho Tiểu Yến Tử mà thôi! Hoàng thượng! Nếu như người không tin, thần thiếp lập tức chết để tỏ rõ sự trong sạch!"
Vừa nói xong liền chạy về phía cây cột.
Càn Long vội vàng kéo lại, thật ra hắn đã bị bộ dáng điềm đạm đáng yêu của Lệnh phi làm cho dao động rồi, lại còn sắp xếp câu từ rõ ràng đâu ra đó, quả nhiên khiến Càn Long nghĩ tới đôi mắt to của Tiểu Yến Tử, xấu hổ nói: "Là trẫm làm hơi quá, có điều các ngươi cũng phải chú ý một chút, các ngươi trong sạch nhưng người khác không cho là vậy. Phải biết giữ thể diện cho hoàng gia nữa chứ!"
Hai người thân mật quấn lấy nhau một lúc, Lệnh phi rốt cục mỉm cười.
Càn Long vuốt vuốt trán, thật là đau đầu!
"Hoàng thượng!" Lệnh phi mềm mại nũng nịu nói, "Thần thiếp đã chuẩn bị canh cho người rồi, đêm nay hoàng thượng tới chỗ thiếp đi."
Lời này quá trực tiếp rồi, phi tần vốn không được phép nói trực tiếp ra như vậy, nhưng mà hoàng đế thích nàng, nàng liền lớn mật.
Càn Long nói: "Ngươi về trước đi, trẫm còn chính vụ cần xử lý."
Lệnh phi đứng lên vung khăn tay rồi xoay người đi ra ngoài.
Càn Long lại nói: "Sau này không cần phải mặc như vậy nữa, người khác nhìn thấy lại tưởng hoàng gia khắt khe với ngươi."
Lệnh phi hơi lảo đảo một chút, cố nặn ra vẻ tươi cười: "Thần thiếp tuân chỉ!"
Cao Vô Dung đổi trà cho hoàng thượng, Càn Long suy nghĩ một chút, phân phó: "Truyền lời tới Khôn Ninh cung, đêm nay trẫm sẽ đến đó."
Cao Vô Dung chần chừ: "Nhưng mà Lệnh phi nương nương ..."
Cao Vô Dung chần chừ: "Nhưng mà Lệnh phi nương nương ..."
Càn Long hừ lạnh một tiếng: "Chẳng lẽ trẫm lại chờ một phi tần nho nhỏ bố trí hả?"
Cao Vô Dung sau ót liền đổ mồ hôi, tự dưng hoàng thượng lại nổi điên cái gì vậy, trước kia không phải đối xử với Lệnh phi rất tốt, vừa gọi sẽ đi sao?
Cao Vô Dung đương nhiên không có cách nào lý giải nổi tâm tình của Càn Long. Hắn đang bị chính vụ quấn thân thì một phi tần chạy tới khóc lóc khiến hắn không thể an tĩnh nổi, trong lòng bực bội. Lệnh phi lần này gấp đến mức rối loạn, cũng không để ý xem bây giờ có phải là lúc Càn Long đang tâm tình sảng khoái hay không đã tìm đến.
Quý Uyển Thu đã biết chuyện trước khi Càn Long tới, cũng chỉ vì cái tên cỏ đầu tường (chỉ người gió chiều nào theo chiều ấy) Cao Vô Dung thấy hoàng hậu có vẻ có thế lực hơn nên tiết lộ một chút, hơn nữa còn có tiểu thái giám làm tai mắt, vì vậy Quý Uyển Thu nhận được tin tức rất nhanh.
Dung ma ma ý cười đầy mặt: "Không ngờ nương nương không hề tốn công mà lại được lợi."
Quý Uyển Thu cười cười nói: "Sao lại không tốn công? Hôm trước chúng ta diễn trò ở ngự hoa viên cũng không phải để chơi."
Dung ma ma lập tức sững sờ, thoáng nghĩ tới điều gì nhưng lại không hiểu rõ, nhịn không được hỏi: "Ý của nương nương là?"
Quý Uyển Thu nói: "Ma ma ngẫm kĩ lại là được, chắc chắc sẽ hiểu. Hoàng thượng sắp tới, trước tiên cần phải chuẩn bị đã."
Không ngờ Càn Long chưa dùng bữa tối đã tới, đúng lúc gặp Vĩnh Cơ đang ở đấy.
Vĩnh Cơ vội vàng thỉnh an Càn Long: "Hoàng a mã cát tường!"
Càn Long nhìn ngoại hình của Vĩnh Cơ đã thay đổi rất nhiều, hơi sững sờ một chút rồi lộ ra nụ cười, nói: "Vĩnh Cơ ở đây à."
Quý Uyển Thu đứng lên nói: "Thần thiếp cảm thấy một người dùng bữa có hơi buồn cho nên gọi Vĩnh Cơ mỗi ngày tới dùng bữa cùng." Sau đó phân phó Dung ma ma tới phòng bếp bảo họ làm thêm vài món.
Càn Long ngồi xuống, nói: "Vĩnh Cơ lớn thật nhanh, phu tử ở thượng thư phòng khen chữ viết của con rất đẹp, học cũng nhanh, hôm nay trẫm sẽ kiểm tra con một chút!"
Quý Uyển Thu ở một bên nhìn, nếu Càn Long không háo sắc như vậy, không thiên vị như vậy, cũng không tiêu tiền như nước, vậy cũng là một vị quân vương và phụ thân tốt! Đáng tiếc chỉ là tưởng tượng thôi!
Biểu hiện của Vĩnh Cơ khiến Càn Long rất hài lòng, vì vậy chuyện của Lệnh phi cùng Ngũ a ca trước đó khiến hắn ngột ngạt cũng tan thành mây khói. Hắn quay đầu nói với Quý Uyển Thu: "Vĩnh Cơ học rất tốt, phu tử cũng không khen lầm! Rất tốt!"
Có người cha nào lại không mong con mình xuất sắc đâu?
Vĩnh Cơ vội vàng nói: "Đều do phu tử dạy tốt, cũng cần phải cảm tạ hoàng a mã đã mời một phu tử tốt!"
Không ngờ Vĩnh Cơ cũng học được cách nịnh hót rồi, Quý Uyển Thu cảm thấy thật bất đắc dĩ.
Càn Long răn dạy khiến Ngũ a ca cùng Phúc Nhĩ Khang bọn họ không vui, ở trong Cảnh Dương cung tức giận một lúc, Phúc Nhĩ Khang cùng Phúc Nhĩ Thái rời đi.
Trên đường đi, cả hai huynh đệ đều nghiêm mặt khiến người hầu đều nơm nớp lo sợ.
Đi tới góc đường liền chứng kiến một trận ầm ĩ, bên trong có một cô nương hô to: "Các ngươi không được bắt nạt tiểu thư! Tiểu thư nhà ta là kim chi ngọc diệp! Bỏ bàn tay bẩn thỉu của các ngươi ra!"
Phúc Nhĩ Khang cùng Phúc Nhĩ Thái bị hấp dẫn, vội cưỡi ngựa chạy tới, bắt gặp một đám côn đồ vây quanh hai cô nương xinh đẹp như hoa, đặc biệt là cô nương được gọi là tiểu thư kia, quả thực như thiên tiên hạ phàm, kẻ tự nhận đa tài như Phúc Nhĩ Khang cũng không nghĩ ra từ gì để hình dung.
Đối với mỹ nhân, Phúc Nhĩ Khang chưa bao giờ keo kiệt, đặc biệt là thời điểm có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân thì chắc chắn không lùi bước, vì vậy hai huynh đệ lập tức tiến lên, không gọi người hầu mà tự mình động thủ đánh ngã đám lưu manh, sau đó kéo vị tiểu thư xinh đẹp lên nói: "Vị cô nương này có sao không?"
Cô nương đứng thẳng lên, nhún người nói: "Đa tạ công tử ra tay cứu giúp!"
Nha hoàng đứng sau cũng vội vàng hành lễ.
Phúc Nhĩ Thái nói: "Hai cô nương yếu đuối ra ngoài cần phải mang theo gia đinh mới phải, sao lại một thân một mình như vậy?
Nha hoàng đằng sau không nhịn được nói: "Ta cùng tiểu thư đi ra ngoài để tìm người, hơn nữa chúng ta còn đang tìm người thân, đào đâu ra gia đinh đi theo chứ?"
Tìm người thân? Đầu năm nay cô nương tìm người thân đúng là nhiều thật, mà ai ai cũng đều xinh đẹp.
Phúc Nhĩ Khang tự nhân phong lưu phóng khoáng, lại là người bên cạnh hoàng đế, vậy nên càng muốn giúp người , nhiệt tình nói: "Không biết người thân của tiểu thư ở đâu, chúng ta có thể hộ tống hai người về."
Tiểu thư kia lại hành lễ, nói: "Tử Vi đã làm phiền hai vị, chuyện như vậy không dám phiền thêm nữa."
Thì ra tiểu thư xinh đẹp này là Hạ Tử Vi, là huyết mạch hoàng gia chân chính!
Phúc Nhĩ Khang cùng Phúc Nhĩ Thái nhìn tới ngây người, bộ dáng hữu lễ lại ôn nhu kiều ngữ, đúng là khiến lòng người xao động. Đặc biệt là Phúc Nhĩ Khang, thương cảm nhất không nỡ nhất chính là các cô gái có tư thái điềm đạm đáng yêu như vậy, ngay bây giờ hắn hận không thể lập tức giúp đỡ Hạ Tử Vi tìm được người thân.
Phúc Nhi Khang nếu như cùng với Càn Long ngồi xuống bàn luận về nữ nhân, chắc chắn sẽ có cảm giác như tìm được tri âm. (=))))
Nha hoàn đằng sau chính là Kim Toả, nàng không đồng ý nói: "Tiểu thư, từ khi chúng ta vào kinh thành tới nay còn chưa quen thuộc cho lắm, người còn bị Tiểu Yến Tử lừa gạt rồi đưa nàng cây quạt với quyển trục. Chỉ dựa vào hai người chúng ta thì khó mà tìm được lão gia, cho dù tìm được rồi thì cũng không có cách làm khiến lão gia tin tưởng được."
Phúc Nhĩ Khang cùng Phúc Nhĩ Thái lập tức như bị sét đánh. Cái gì cây quạt cùng quyển trục rồi Tiểu Yến Tử? Hai người này biết Tiểu Yến Tử?
Phúc Nhĩ Khang cùng Phúc Nhĩ Thái trao đổi ánh mắt với nhau, Phúc Nhĩ Khang bày ra bộ dáng gần gũi với dân, nói: "Tiểu thư nếu không chê thì có thể theo chúng ta về, tuy phủ của kẻ hèn này không phải là cao môn đại hộ gì, nhưng cũng có chút biện pháp, chúng ta nguyện đưa ra một phần lực trợ giúp hai vị!"
Bất kể là gì, trước tiên phải hỏi rõ ràng đã, nếu như cả hai là giả, trực tiếp bí mật giết đi, dù sao hai người xa lạ mất tích ở trong kinh thành là chuyện bình thường. Nhưng nếu như là sự thật, vậy thì càng cần phải tính toán tốt một chút.
Kim Toả mặc dù có chút thông minh nhưng lại một mực muốn tìm người thân cho Hạ Tử Vi, không còn tâm trí để ý những thứ khác, cảm thấy đề nghị này là tốt nhất. Còn Hạ Tử Vi thì không hề có chủ ý gì, bị Kim Toả khuyên một lúc, lại nghe Phúc Nhĩ Khang dụ dỗ một hồi, cuối cùng quyết định đi tới Phúc gia.
Hai chủ tớ này là người đơn thuần, vì vậy nhanh chóng bị Phúc gia moi ra hết bí mật, hơn nữa Phúc gia cũng lập tức đoán được chân tướng. Hoá ra là Tiểu Yến Tử cầm tín vật nhận thân của Hạ Tử Vi, mà chủ tớ Hạ Tử Vi còn đang lo lắng cho an toàn của Tiểu Yến Tử, sợ rằng nàng sẽ bị hoàng đế chém đầu.
Phúc Nhĩ Khang lập tức có chút cảm động vì tính thiện lương của Hạ Tử Vi, đồng thời đầu óc cũng suy nghĩ thật nhanh. Nếu Tiểu Yến Tử không phải là huyết mạch của hoàng thượng, vậy thì giá trị của nàng sẽ không cao như vậy nữa, dĩ nhiên kém hơn Hạ Tử Vi chính thống, hoàng đế không giết nàng thì chính là thiên đại ân đức. Vì vậy, hắn muốn thừa dịp Hạ Tử Vi còn chưa nhận thân phải nắm lấy thật chặt người này!
Phúc Nhĩ Khang thương lượng với vợ chồng Phúc Luân, vợ chồng họ cũng kinh ngạc không thôi. Lệnh phi nương nương đã nói Tiểu Yến Tử rất giống hoàng thượng, hơn nữa Tiểu Yến Tử ở Diên Hi cung lâu như vậy rồi, nếu hoàng thượng cho rằng bọn họ âm mưu li miêu tráo thái tử (*), bọn họ nhất định chết thảm! Vì vậy cần phải có biện pháp để Tử Vi an toàn nhận thân. Tử Vi tâm địa thiện lương, đến lúc đó nhất định sẽ cầu xin cho bọn họ, hơn nữa nếu biến Tử Vi thành người nhà của họ, hoàng đế đến lúc đó cũng sẽ nể mặt một chút.
Vì vậy, phúc tấn càng đối tốt với chủ tớ Tử Vi hơn, khiến hai người đếu có chút thụ sủng nhược kinh (được yêu thương mà sợ hãi). Phúc Nhĩ Khang nói với họ chuyện của Tiểu Yến Tử, Tử Vi tuy rất mừng vì Tiểu Yến Tử không sao, nhưng lại đau lòng vì mình không thể nhận cha. Phúc Nhĩ Khang lấy cỡ an ủi nên ngày nào cũng đi tới chỗ nàng, rất nhanh cả hai đã trở nên thân thiết.
(*) Li miêu hoán chúa/ Li miêu tráo chúa/ Li miêu hoán thái tử/ Li miêu tráo thái tử: truyền thuyết về Tống Nhân Tông Triệu Trinh (vị vua được nhắc tới trong các câu chuyện về Bao Thanh Thiên í)
Theo Wiki:
Trong truyền thuyết dân gian của Trung Quốc, câu chuyện về Lý Thần phi được thuật lại bằng truyền thuyết Ly miêu hoán thái tử (狸猫换太子), theo truyền thuyết năm đó Lý Thần phi cùng Lưu hoàng hậu cùng lúc có thai.
Khi cả 2 hạ sinh, Lưu hoàng hậu sinh ra một công chúa mà chết yểu, còn Lý Thần phi sinh ra được một hoàng tử. Lưu hoàng hậu sợ hãi, bèn cùng hoạn quan tráo con của Lý Thần phi bằng một con Li miêu (貍貓), nói rằng Lý thị sinh hạ yêu nghiệt.
Sau đó, Lý thị bị đuổi ra khỏi cung, lưu lạc dân gian, con trai bà trong cung đã được phong làm Thái tử kế vị, tức Tống Nhân Tông. Lưu lạc nhiều năm, thân thể tàn úa, đến gần cuối đời Lý thị gặp Bao Chửng, được còn gọi là Bao Thanh Thiên (包青天). Bao công minh oan cho Lý thị, được đón vào cung tôn làm Hoàng thái hậu.
Khi cả 2 hạ sinh, Lưu hoàng hậu sinh ra một công chúa mà chết yểu, còn Lý Thần phi sinh ra được một hoàng tử. Lưu hoàng hậu sợ hãi, bèn cùng hoạn quan tráo con của Lý Thần phi bằng một con Li miêu (貍貓), nói rằng Lý thị sinh hạ yêu nghiệt.
Sau đó, Lý thị bị đuổi ra khỏi cung, lưu lạc dân gian, con trai bà trong cung đã được phong làm Thái tử kế vị, tức Tống Nhân Tông. Lưu lạc nhiều năm, thân thể tàn úa, đến gần cuối đời Lý thị gặp Bao Chửng, được còn gọi là Bao Thanh Thiên (包青天). Bao công minh oan cho Lý thị, được đón vào cung tôn làm Hoàng thái hậu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét