Thứ Tư, 13 tháng 1, 2016

[RRĐTT] Chương 4


Càn Long cũng có chút do dự, nói: "Hoàng hậu có ý tưởng gì hay không?"


Quý Uyển Thu cười thầm, đúng là bệnh cấp loạn đầu y (có bệnh vái tứ phương)(*), có điều nếu không nhân cơ hội này tạo chút phiền toái cho Lệnh phi thì thật có lỗi với bản thân. Lệnh phi kia mặc dù là người Hán, cùng huyết mạch với người đời sau như mình, nhưng cứ để mặc giảo gia tinh (**) như vậy thì không được.

"Hoàng thượng, thần thiếp có ý này, chỉ sợ Hoàng thượng không bỏ được."

Quý Uyển Thu cười ranh mãnh.

Càn Long nói: "Có gì mà không bỏ được? Hoàng hậu có biện pháp gì tốt thì mau nói đi!"

Quý Uyển Thu đáp: "Hoàng thượng bận trăm công ngàn việc, thần thiếp thân mang cung vụ, không còn đủ tinh thần và sức lực để quản, hơn nữa thần thiếp thấy Lệnh phi rất thích đứa nhỏ kia, vậy trước tiên cứ để nàng chăm sóc đi. Hơn nữa cũng nên hỏi xem người ta tới đây như thế nào. Nghe nói đứa bé kia đến từ Sơn Đông, Tế Nam, lộ trình xa xôi như vậy, một cô nương một thân một mình như vậy có gặp phải bất trắc gì không. Mặt khác, người của Phúc gia cũng rất quan tâm đứa nhỏ đó, hai đứa con trai Phúc gia vẫn thường theo Ngũ a ca đi thăm nàng, chi bằng cứ để họ đi kiểm chứng, bọn họ là ngự tiền thị vệ, tương lai sẽ là trọng thần trong triều, nhân dịp này cho họ rèn luyệt một chút cũng tốt."


Càn Long nghe Quý Uyển Thu nói từng ý một, lông mày dần dần giãn ra, cuối cùng bật cười ha hả, móng vuốt sờ lên tay Quý Uyển Thu: "Hoàng hậu đúng là ngày càng cơ trí, đúng là hoàng hậu của trẫm! Biện pháp này rất tốt!" Sau đó lập tức phái người đi truyền chỉ.

Bên phía Diên Hi cung sẽ có phản ứng gì, Quý Uyển Thu không biết, nhưng chắc là rất cao hứng đây. Lệnh phi xuất thân là nô tài, nhà mẹ đẻ không thể dựa, chỉ có thể dựa vào đại thần có tiếng nói trước mặt hoàng đế như Phúc Luân Phúc Nhĩ Khang.

Quý Uyển Thu lệnh cho người dâng trà hoa lộ và điểm tâm lên, nói: "Hoàng thượng, thần thiếp còn có một chuyện muốn thương lượng."

Hoàng đế tâm tình tốt, đáp ứng: "Chuyện gì, nói đi."

Quý Uyển Thu nén nhịn móng vuốt của Càn Long đang sờ sờ trên tay mình: "Vĩnh Cơ cũng đã tám tuổi, ngoại trừ đi học thì cũng nên học cưỡi ngựa bắn cung nữa. Người Mãn chúng ta ở trên lưng ngựa lấy được thiên hạ, Vĩnh Cơ thân là hoàng tử cũng không thể thua kém."

Càn Long kỳ quái hỏi: "Không phải trước đây nàng không muốn cho nó học sao?"

Quý Uyển Thu bất đắc dĩ cười cười: "Trước đây là do thần thiếp suy nghĩ thiển cận, Vĩnh Cơ là con trai của thần thiếp, nhưng cũng là con trai của hoàng thượng. Hoàng thượng anh minh thần võ, Vĩnh Cơ thân là con trai không thể khiến hoàng thượng mất mặt được!"

Nếu không phải vì Vĩnh Cơ, Quý Uyển Thu sẽ không nhịn khó chịu trong lòng để nịnh nọt Càn Long rồi. Đúng là cái rắm thối, khiến cho người khác không còn lời nào để nói. (***)

Càn Long nghe vậy quả nhiên rất cao hứng: "Hoàng hậu suy nghĩ thông suốt là tốt rồi, ngày mai trẫm liền phân phó người đi sắp xếp, Vĩnh Cơ trước tiên học cưỡi ngựa đi."

"Đa tạ hoàng thượng!" Nghe Càn Long đáp ứng, Quý Uyển Thu lộ ra vẻ vui mừng, chân tâm thật ý nói cảm ơn.

Càn Long nói: "Vậy hoàng hậu chuẩn bị cảm tạ trẫm như thế nào đây?"

Quý Uyển Thu nhìn bộ dạng Càn Long dâm tâm đại động (=)))), nhịn không được thầm mắng đại sắc quỷ!

"Hoàng thượng, mấy ngày nay người không tới Diên Hi cung, Lệnh phi có lẽ ..."

Lệnh phi này giỏi nhất là ngán chân người khác, trước mặt ngươi ra vẻ, sau lưng lại giở trò. Nàng lấy cớ mình bị bệnh, tiểu cách cách bị bệnh, làm không biết bao nhiêu lần, phi tần trong cung oán khí ngất trời. Chỉ trách Càn Long lại thích cảm giác được người theo đuổi như vậy nên cũng không ai dám nói gì.

Càn Long vung tay lên, nói: "Ở bên đó đang chăm sóc Tiểu Yến Tử, không tiện! Đêm nay trẫm sẽ nghỉ ở chỗ nàng!"

Quý Uyển Thu cúi đầu xuống giả vờ thẹn thùng, trong lòng thầm kêu gào, Lệnh tiên tử à, mau qua đây dẫn tên đói khát long này về đi!"

Không biết có phải Lệnh phi thật sự nghe được lời kêu cứu của Quý Uyển Thu hay không, Cao Vô Dung ở ngoài cửa đột nhiên lên tiếng: "Bẩm hoàng thượng!"

Càn Long đang cao hứng liền cảm thấy khó chịu, hỏi: "Có chuyện gì?"

Cao Vô Dung lau mồ hôi, hầu hạ vị này hơn nửa đời người, hiểu rất rõ tính tình của hắn, quấy rầy chuyện tốt của hắn sẽ không có kết cục tốt, nhưng vẫn nhắm mắt nói: "Bẩm hoàng thượng, Lệnh phi nương nương phái người tới truyền lời, nói là ... cô nương kia đã tỉnh."

Cao Vô Dung là người lanh lợi, biết rõ không thể kêu loạn nên đành nói vòng vo.

Quý Uyển Thu trong lòng vui mừng: "Hoàng thượng, ngài đi nhìn một chút xem sao, nếu như đúng là di châu, người mà nàng muốn thấy nhất lúc này chính là ngài đó!"

Càn Long cảm thấy lời này rất đúng, mình đã không tận trách với người ta hơn chục năm, còn khiến cho nàng đi xa như vậy tới tìm, đúng là không phải. Nhưng nghĩ tới hoàng hậu thì Càn Long lại có chút không đành lòng: "Vậy trẫm đi một chút rồi sẽ trở lại."

Quý Uyển Thu đưa tiễn Càn Long, nghĩ thầm giường rộng như vậy chỉ có một mình liền thấy toàn bộ thế giới thật tốt đẹp.

Lệnh phi nhiều thủ đoạn như vậy, đêm nay Càn Long cũng không dễ mà thoát được.

Dung ma ma hung hăng mắng Lệnh phi vài câu, Quý Uyển Thu ra hiệu không được nói nữa, Dung ma ma lại tức giận bất bình.



Ngày hôm sau, Vĩnh Cơ thật cao hứng đi tới Khôn Ninh cung, Quý Uyển Thu thấy vẻ mặt hắn từ khoé mắt đến đuôi lông mày đều là cao hứng tung bay.

"Cảm ơn hoàng ngạch nương!" Vĩnh Cơ ngọt ngào nói.

Quý Uyển Thu trong lòng thoải mái, ngoài miệng lại nói khác đi: "Lớn như vậy còn làm nũng, không biết xấu hổ gì cả!"

Vĩnh Cơ đỏ mặt, lập tức đứng thẳng lên. Quý Uyển Thu đột nhiên phát hiện ra Vĩnh Cơ dạo này hình như cao lên rất nhiều.

Nhéo nhéo khuôn mặt còn có chút nét con nít mũm mĩm của Vĩnh Cơ, Quý Uyển Thu nói: "Lúc học cưỡi ngựa bắn cung nhất định phải chú ý an toàn, biết không?" Đối với tiên sinh dạy cưỡi ngựa bắn cung cũng phải tôn kính như phu tử ở thượng thư phòng, không được ý là hoàng tử rồi vênh mặt hất hàm sai khiến người ta, nếu như chọc phải tên tiểu nhân thì mặc kệ ngươi có là hoàng tử hay là thân phận gì cũng sẽ bị người ta ngáng chân."

Vĩnh Cơ ngoan ngoãn đáp ứng, hoàng ngạch nương nói đều rất đúng, Vĩnh Cơ chỉ bất mãn việc Quý Uyển Thu nhéo mặt của hắn.

Càn Long tự chỉ định một người cho Vĩnh Cơ nhưng Quý Uyển Thu vẫn không yên tâm, tự mình chọn ra vài tên tiểu thái giám thiếp thân cho Vĩnh Cơ. Mấy tên tiểu thái giám này cũng có chút công phu, vừa bảo vệ được Vĩnh Cơ, cũng có thể dạy bảo hắn một chút.

Vĩnh Cơ cầm lấy yên ngựa của kỵ trang Quý Uyển Thu đưa liền không chờ được lập tức mặc thử, sau đó mới cao hứng đi học.

Dung ma ma nhìn thân ảnh của Vĩnh Cơ, thấp giọng nói: "Tại sao nương nương đột nhiên lại ..."

Quý Uyển Thu xoay người, để cho Dung ma ma đỡ mình ngồi xuống rồi mới trả lời: "Trước kia là lo lắng Lệnh phi giở trò, ra tay với Vĩnh Cơ, nhưng bây giờ ta đã nghĩ lại rồi, nếu như không để cho Vĩnh Cơ học cách trở nên mạnh mẽ để tự bảo vệ chính mình thì đến lúc ta đi rồi, ai bảo vệ nó đây? Ngôi vị hoàng đế kia chỉ người có năng lực mới có thể ngồi lên, Vĩnh Cơ của ta nếu không học cưỡi ngựa bắn cung thì tới một chút sức cạnh tranh cũng không có. Hơn nữa, Ngũ a ca vì sao được hoàng thượng coi trọng? Còn không phải vì hắn văn võ song toàn sao?"

Dung ma ma nghe vậy liền yên lặng gật đầu, Quý Uyển Thu lại nói: "Ta đã sắp xếp người có thể tin cậy được ở bên cạnh Vĩnh Cơ, ma ma không cần lo lắng. Người kia còn đang nghĩ cách làm thế nào lợi dụng Tiểu Yến Tử để tranh hoàng thượng cơ mà, làm gì còn tâm trí để ý Vĩnh Cơ."

Dung ma ma gật đầu nói phải.



Bởi vì có Quý Uyển Thu nhúng tay vào nên việc phong Tiểu Yến Tử làm Hoàn Châu cách cách chậm trễ đi rất nhiều. Tiểu Yến Tử cũng chỉ ở Diên Hi cung, Quý Uyển Thu thường phái người đưa tới đó không ít thứ, nhưng không hề tự mình đi một lần nào. Nàng là hoàng hậu, cần gì phải tự hạ thấp thân phận.

Nghe nói trong triều có đại thần ủng hộ việc Càn Long làm rõ danh phận cho Tiểu Yến Tử, Quý Uyển Thu hỏi thăm một chút liền biết đúng là ý của Phúc Luân kia. Nàng cảm thấy thật buồn cười, một dân gian cách cách thì có thể đem lại lợi ích gì cho bọn họ đây.

Dung ma ma vẻ mặt âm hiểm cười nói: "Hoàng hậu nương nương, nghe nói hai huynh đệ Phúc Nhĩ Khang, Phúc Nhĩ Thái, còn có Ngũ a ca rất hay lui tới Diên Hi cung. Hơn nữa nghe nói, ba người đều thích Tiểu Yến Tử ..."

Quý Uyển Thu liếc nhìn Dung ma ma tỏ vẻ trách cứ, ma ma này cũng thật bát quái! (bà tám =)))

"Ta biết, bởi vì cách cách trong cung đều rất quy củ, cử chỉ hoàn mỹ thoả đáng, bỗng dưng lại xuất hiện một Tiểu Yến Tự không giống như vậy, dĩ nhiên ba người sẽ cảm thấy mới lạ. Có điều ba nam tử trưởng thành thường tới Diên Hi cung đúng là không tốt."

Dung ma ma lập tức mặt mày hớn hở: "Đúng là như vậy! Lỡ như gây ra chuyện gì, chẳng phải lại quở trách nương nương không quản lý tốt sao? Ngài nên bẩm báo chuyện này cho hoàng thượng đi."


Quý Uyển Thu nói: "Không vội, chuyện như vậy ta không thể ra mặt."

Dung ma ma nóng nảy: "Nương nương! Cơ hội như vậy không nên bỏ lỡ đâu!"

Quý Uyển Thu chỉ có thể thở dài: "Ma ma vẫn không tin ta sao? Lần này ngươi tự nhìn đi, nếu như ta xử lý nhanh gọn chuyện này, ngươi sau này không được nóng nảy như vậy nữa."

Dung ma ma là nhũ mẫu của nàng, lại trung thành tuyệt đối với nàng, nên dù cách làm của nàng hiện tại không ổn thì cũng không thể trách phạt, chỉ có thể thay đổi từ từ.

Dung ma ma vội vàng đáp: "Vâng."


Chiều hôm đó, Quý Uyển Thu mang theo người tới ngự hoa viên, đang ngồi ở trong lương đình nghỉ ngơi thì phát hiện sau bụi hoa có người đến, nhân tiện nói: "Ma ma, cùng ta diễn kịch vui."

Dung ma ma vội vàng đáp ứng.

Quý Uyển Thu thở dài, Dung ma ma lập tức hỏi: "Nương nương buồn chuyện gì vậy?"

Quý Uyển Thu nói: "Còn không phải là chuyện của Diên Hi cung à. Hoàng thượng giao di châu cho Lệnh phi mà không giao cho ta, khiến bản cung trong lòng không được thoải mái."

Dung ma ma nói: "Nương nương đừng buồn, là do hoàng thượng sợ ngài mệt thôi!"

"Ma ma đừng an ủi ta, có ai mà không biết Tiểu Yến Tử cô nương rất được mọi người yêu thích, không chỉ hoàng thượng, Lệnh phi mà ngay cả Ngũ a ca và hai huynh đệ Phúc Nhĩ Khang, Phúc Nhĩ Thái cũng thích." Quý Uyển Thu cố ý nâng âm điệu lên.

Quả nhiên, người ở phía sau bụi hoa liền đứng lại không đi tiếp nữa.

"Nô tì cũng thấy vậy." Dung ma ma khô khan đáp lại, bởi vì căn bản là không biết hoàng hậu tính làm gì.

Quý Uyển Thu nói: "Điều này cũng đúng thôi, có điều ... Có đúng là đám người Ngũ a ca thường tới Diên Hi cung như lời đồn không? Người biết thì nói là Ngũ a ca bọn họ quan tâm Tiểu Yến Tử cô nương, thân là hoàng tử và trọng thần liền biết sai mà sửa, nhưng nếu là người không biết chuyện thì sẽ cho là bọn họ cùng Lệnh phi ... hoặc là cùng với Tiểu Yến Tử cô nương kia ... Ai..."

Dung ma ma sợ hãi nói: "Nương nương! Chuyện này .... vậy phải làm sao bây giờ? Hoàng thượng mà biết sẽ trách ngài không có năng lực quản lý hậu cung!"

Quý Uyển Thu nói: "Còn không phải sao. Lệnh phi là người trong lòng của hoàng thượng, đến lúc xảy ra chuyện thì hoàng thượng sẽ trách ai đây? Trách bản cung, trách Ngũ a ca, chỉ cần Lệnh phi vừa khóc thì toàn bộ tội lỗi đều đổ lên đầu bản cung và bọn người Ngũ a ca, còn nàng lại trở thành kẻ đáng thương!"


Dung ma ma đổ mồ hôi lạnh: "Đúng là như vậy! Nương nương, chúng ta nên làm gì đây?"



(*) bệnh cấp loạn đầu y: ý nói khi tuyệt vọng thì đều bất chấp mọi biện pháp, cái nào cũng muốn thử.

(**) giảo gia tinh: chỉ nữ nhân gây nhiễu loạn trong nhà, khiến gia đình không yên ổn.

(***) 屁 : rắm, còn có mang ý chỉ thứ vô nghĩa, tầm phào.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét