Quý Uyển Thu nhớ rõ trong nguyên tác hai cách cách không hề ra mật, mà trong chính sử thì cả hai đều sống đến lúc lập gia đình, lần này sao lại qua đời cả thế này?
Nhớ tới những chuyện được bẩm báo lên lúc trước, Quý Uyển Thu cũng đã hiểu ngọn ngành.
Quý Uyển Thu nhanh chóng lấy lại tinh thần nói: "Phái người đi đưa tin cho hoàng thượng! Cách cách ở tuổi vị thành niên đã qua đời, không thể xử lý tuỳ tiện, cũng không thể khinh nhờn, truyền lời tới Diên Hi cung bảo họ chuẩn bị thật tốt để tiễn đưa hai vị cách cách! Mặt khác truyền các ngự y bắt mạch cho hai cách cách tất cả đều tới đây cho bản cung! Bản cung muốn hỏi xem chuyện là như thế nào!"
Người phía dưới nhanh chóng bận rộn thi hành, Quý Uyển Thu ngồi trên bảo toạ của hoàng hậu, trong lòng cảm thấy kỳ quái nhưng lại không thể nói rõ là gì, cung đình tranh đấu chưa bao giờ thiếu mấy chuyện máu tanh, chỉ là không ngờ lại liên luỵ tới hai sinh mệnh bé nhỏ non nớt như vậy.
Sắc mặt của Dung ma ma cũng không lộ vẻ vui mừng gì, Quý Uyển Thu rất hài lòng, bây giờ Dung ma ma đã nội liễm không ít, xem ra là thật sự có tiến bộ.
"Nương nương, nghe nói Lệnh phi cũng hôn mê rồi, người cần phải phái người đi xem một chút mới dược, không thể để người khác nói gì về phẩm hạnh của hoàng hậu!"
Quý Uyển Thu không ngờ Dung ma ma còn có thể suy nghĩ được vậy, nói: "Ngươi yên tâm, ta đã phái người đi rồi, bất kể như thế nào thì ta cũng sẽ không để người khác nói ra nói vào gì."
Thừa dịp người khác thất thế mà giẫm một cước là hành động thiếu sáng suốt nhất.
Qua nửa ngày liền có người truyền đến tin tức: "Lệnh phi có thai đã hai tháng!"
Quý Uyển Thu sửng sốt, chắc hẳn là Thập Tứ a ca rồi, có điều Thập Tứ a ca vừa sinh thân thể đã yếu ớt, nuôi chưa được bao lâu sẽ chết (*). Đúng lúc này Lệnh phi mang thai không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.
Dung ma ma sắc mặt âm trầm, không biết đang suy nghĩ gì.
"Nương nương, chỉ sợ Lệnh phi có thể trở mình!" Giọng nói của Dung ma ma không thể nào vui nổi.
Quý Uyển Thu uống một ngụm trà, nói: "Đây đều là thời vận, tất cả mọi người đều cho rằng Lệnh phi thật xui xẻo, không ngờ người ta lại có thai. Mặc kệ kẻ khác sinh thêm bao nhiêu đứa, chúng ta cứ chăm sóc Vĩnh Cơ thật tốt sống qua ngày là được rồi."
Nhớ tới Thập Nhị a ca, sắc mặt Dung ma ma trở nên dễ coi hơn một chút. Thập Nhị a ca bây giờ chính là văn thao võ lược vẫn thường được hoàng thượng khen ngợi, có điều là người trong cung không biết mà thôi. Hoàng hậu nương nương quản lý Khôn Ninh cung rất gắt gao, Lệnh phi có theo dõi sát sao tới đâu cũng không thể duỗi được dù chỉ là một ngón tay vào đây.
Vừa nói tới Vĩnh Cơ, Vĩnh cơ đã tới cửa.
"Ngạch nương!" Vĩnh Cơ bây giờ đã chững chạc hơn nhiều, vẻ mặt bánh bao của con nít đã từ từ biến mất, thay vào đó là vẻ cương nghị của nam nhi, hơn nữa Vĩnh Cơ luôn mang bộ dáng ông cụ non khiến Quý Uyển Thu không thể nhéo mặt hắn nữa, thật là đáng tiếc.
"Vĩnh Cơ có đói bụng không?"
Vĩnh Cơ hành lễ, ngồi xuống ở một bên sau đó liền bắt đầu chiến đấu với mâm điểm tâm, "Con ăn lót dạ trước, đợi lát nữa ăn tối cùng ngạch nương, đồ ăn ở chỗ ngạch nương lúc nào cũng ngon hơn những chỗ khác."
Quý Uyển Thu nói: "Nếu thích thì ta sẽ nói phòng bếp làm nhiều một chút cho con mang về, khi nào muốn ăn thì để phòng bếp ở sở a ca hâm nóng lên là được."
Vĩnh Cơ mặc dù không phải là một a ca có biểu hiện nổi bật nhưng lại có mẹ đẻ là hoàng hậu, vậy nên cũng không có ai dám làm khó hắn.
Vĩnh Cơ nói với Quý Uyển Thu về việc học của mình, hắn biết Càn Long khen ngợi võ công của Ngũ a ca và Phúc Nhĩ Khang thì rất không phục, cảm thấy mấy người bọn họ chỉ là khoa chân múa tay mà thôi. Quý Uyển Thu không dám xác định nên chỉ dạy Vĩnh Cơ không được khinh thường bất cứ ai, Vĩnh Cơ cũng rất khiêm tốn thụ giáo.
Lệnh phi vừa trải qua một đợt đả kích nên cho dù mang thai một lần nữa cũng không còn cảm thấy vui vẻ gì mấy, ngày ngày đều nằm trên giường, Quý Uyển Thu cũng không keo kiệt những thứ dược liệu quý kia, không ngừng tặng cho Diên Hi cung.
Có điều những cung phi lại không tốt như vậy, thừa dịp Càn Long không có trong cung liền vội vàng tìm Lệnh phi để gây phiền phức, muốn trả lại hết những bực tức trước kia phải nhận, hơn nữa đứa con trong bụng của nàng còn không biết là nhờ vào việc tranh sủng với ai đây! Tất cả mọi người đều cảm thấy Lệnh phi đoạt cơ hội của bọn họ!
Càn Long nhận được tin hai cách cách qua đời thì cho người mang về hai bài thiên điếu thơ, còn lệnh cho Quý Uyển Thu chuẩn bị tang lễ thật tốt cho cách cách, thế nhưng lại không quay về. Nam nhân này lúc đa tình thì đúng là đa tình, lúc tuyệt tình lại làm cho người ta lạnh tâm vô cùng.
Chuyện đã qua hơn nửa tháng, lúc Dung ma ma hầu hạ Quý Uyển Thu nghỉ ngơi thì đột nhiên nói: "Nương nương, hình như đã nửa tháng người không có nguyệt sự rồi?"
Quý Uyển Thu không khỏi đỏ mặt, khẽ gật gật đầu, hình như đã lâu rồi không có!
Dung ma ma lập tức lộ vẻ vui mừng, nói: "Nương nương có phải đã ..."
Quý Uyển Thu sững sờ, kể từ lúc nàng tới đây, tỉ lệ rồng động kinh tới chỗ nàng cũng không nhỏ, mỗi lần tới thì đều ngủ lại, Quý Uyển Thu cũng không để ý, cứ nghĩ là mình sẽ không mang thai, ít nhất là thời gian gần đây sẽ không, bởi vì trong lịch sử Thập Tứ a ca cùng Thập Ngũ a ca đều do Lệnh phi sinh, một đứa chết lúc còn nhỏ, một đứa trở thành hoàng đế (**).
Dung ma ma cao hứng nói: "Ngày mai nô tì sẽ truyền ngự y tới xem sao!"
Quý Uyển Thu dặn dò: "Không được để kinh động đến bất kì kẻ nào, nói là buổi tối ta ngủ không ngon giấc, muốn ngự y kê một đơn thuốc an thần. Tìm một ngự y có thể tin cậy, kín miệng."
Dung ma ma gật gật đầu, lúc này hoàng thượng không ở trong cung, người muốn gây sóng gió lại nhiều, sợ là có người gây bất lợi cho nương nương! Nhưng cho dù rồng động kinh có ở đây thì cũng chả có ích lợi gì hơn.
Ngày hôm sau, Dung ma ma không thể chờ hơn được nữa mời ngự y tới, hơn nữa cũng nói là hoàng hậu nương nương buổi tối không được an giấc nên mới mời ngự y. Quý Uyển Thu cũng lấy lý do ngủ nướng mà miễn thỉnh an cho các phi tần.
Ngự y bắt mạch, Dung ma ma khẩn trương nói: "Thế nào?"
Ngự y biết rõ nội tình, nói: "Chúc mừng hoàng hậu nương nương, mạch tượng là hoạt mạch, mạch qua lại lưu lợi, trơn tròn như hạt châu trong khay, cực kỳ có lực, có thể thấy được hoàng tử trong bụng rất khoẻ mạnh."
Dung ma ma lập tức mừng tới nỗi nếp nhăn cũng xô vào nhau, nói: "Vậy thì thỉnh ngự y kê cho nương nương đơn thuốc dưỡng thai!" Thời này ai được chẩn ra có thai đều muốn uống thuốc dưỡng thai.
Quý Uyển Thu còn không kịp lên tiếng thì ngự y đã chắp tay nói: "Ma ma không cần lo lắng, sức khoẻ hoàng hậu nương nương rất tốt, không cần uống thuốc gì cả, có điều vi thần viết mấy phương thuốc ninh thần tĩnh khi cho hoàng hậu nương nương thì thế nào?"
Quý Uyển Thu lập tức hiểu rõ, trong hậu cung khắp nơi đều có mắt nhìn chằm chằm, đặc biệt là Khôn Ninh cung của nàng lại càng dễ làm người khác chú ý, nếu ngự y tới mà không kê đơn thì sẽ khiến người khác hoài nghi. Ngự y này đúng là chu đáo hiểu chuyện.
Dung ma ma dẫn ngự y lui ra, Quý Uyển Thu không khỏi sờ sờ bụng mình, mặc dù nàng không muốn cha của đứa bé này, nhưng không có nghĩa là không muốn gặp đứa bé. Có điều mình và Lệnh phi liên tiếp mang thai, vậy thì Thập Tứ a ca cùng Thập Ngũ a ca sẽ là cái thai trong bụng ai đây?
Quý Uyển Thu không khỏi rùng mình, nàng cũng không muốn con của mình chết sớm, mặc dù nàng không có trải qua sự thương tiếc đối với Thập Tam a ca nhưng bây giờ nghĩ tới thì vẫn rầu rĩ khó chịu, có lẽ là do thiên tính người mẹ. Quý Uyển Thu tự cảm thấy nàng sẽ không có cách đối mặt với chuyện con mình mất sớm.
Chỉ chốc lát sau Dung ma ma đã trở lại, nói: "Nô tì đã cho người đi lấy thuốc rồi, đến lúc đó lấy thuốc xông trong phòng, vị thuộc không cần quá nặng là được."
Dung ma ma cũng đã hiểu sự lắt léo bên trong.
Quý Uyển Thu nói: "Vất vả cho ma ma rồi, ngự y kia đúng là thông minh, ngươi có biết lai lịch của hắn không?"
Dung ma ma nói: "Người đó trước đây đều bắt mạch bình an cho nương nương mà! Nhà của hắn cùng với nhà mẹ đẻ của người cũng có chút quan hệ xa, có điều nô tì cũng cảm thấy đó là một người thông minh."
Không thông minh thì sao chu toàn mọi việc như vậy, sao có thể bất động thanh sắc mà đứng về phía của hoàng hậu đây?
Quý Uyển Thu nói: "Ngày mai lấy năm mươi lượng bạc thưởng cho hắn, nói đơn thuốc của hắn rất có hiệu quả, ta uống vào thì an giấc hơn rất nhiều."
Dung ma ma đáp ứng.
Tới lúc chạng vạng, Vĩnh Cơ vội vã tới, nói: "Ngạch nương, nghe nói người bị bệnh?'
Quý Uyển Thu kinh ngạc đứng dậy, nàng đang dùng bữa, thấy Vĩnh Cơ tới thì lệnh cho người chuẩn bị chén đũa cho hắn, để Vĩnh Cơ ngồi xuống liền nói: "Ngạch nương chỉ ngủ không ngon thôi, thân thể thì vẫn tốt, đừng lo lắng."
Vĩnh Cơ có chút không tin, nói: "Bên ngoài đồn rất nghiêm trọng!"
Quý Uyển Thu không ngờ trong cung này ngưu quỷ xà thần nhiều như vậy, Lệnh phi không nhảy ra, bọn họ ngượi lại càng hăng say.
"Vĩnh Cơ đừng lo lắng, con chỉ cần học thật tốt, làm người tốt, ngạch nương thấy con sống tốt thì tâm tình cũng sẽ tốt, bệnh gì cũng đều có thể khỏi!"
"Vậy ngạch nương nhất định phải giữ sức khoẻ, không nên quá sức!"
Quý Uyển Thu gật gật đầu, trong lòng rất an ủi, Vĩnh Cơ đã trưởng thành rồi, lại còn biết an ủi người khác!
Quý Uyển Thu dưỡng hai ngày sau đó để cho phi tần đến thỉnh an như mọi ngày, mọi người thấy hoàng hậu không có biểu hiện khác thường gì thì trở nên an phận hơn rất nhiều.
Quý Uyển Thu nhanh chóng dùng ít thủ đoạn xử lý một đám người, mọi người lúc này đã biết hoàng hậu nương nương bây giờ không còn là hoàng hậu trước kia nữa, thủ đoạn nhiều hơn, cũng bén nhọn hơn, xem ra sau này cần phải cẩn thận hơi mới được.
Đợi tới lúc hoàng đế từ ngoài cung trở về, đoàn người đầy bụi đất, điều làm cho Quý Uyển Thu kinh ngạc là trong đội ngũ còn thêm một người!
Càn Long nói: "Hoàng hậu, đó là người trong phòng của Vĩnh Kỳ, trẫm đã làm chủ để Vĩnh Kỳ thu nàng, nàng tên là Thái Liên, sau này sẽ gọi là Liên cách cách, tất cả chi phí cứ chiếu theo thông lệ dành cho cách cách của hoàng tử (***) là được."
Quý Uyển Thu lập tức cảm thấy kỳ quái, nội dung đang phát triển theo phương hướng quỷ dị gì đây!
Thái Liên không phải là bị đuổi đi sao?
Quý Uyển Thu nén không nổi hiếu kỳ nên tìm người hỏi thăm, nghe xong mới biết hoá ra Thái Liên này so với nguyên tác có tâm kế hơn nhiều, người ta biết rõ Ngũ a ca không muốn tiếp nhận nàng nên thừa dịp Ngũ a ca uống rượu say mà bò lên giường hắn, còn để cho người khác phát hiện ra. Càn Long là một kẻ phong lưu, cảm thấy Ngũ a ca đã trưởng thành rồi mà tới bây giờ bên người lại chẳng có một nữ nhân nào, vung tay lên để cho Ngũ a ca thu nhận nàng. Vì vậy đám người kia bắt đầu gà bay chó sủa, suốt đoạn đường về sau chơi cũng không thấy vui vẻ gì nữa, cuối cùng bởi vì Tiểu Yến Tử hồ nháo chơi mất tích mà mọi người phải lo tìm nàng, quên luôn việc để ý xung quanh, thích khách nhân cơ hội đó trà trộn vào, sau đó giống như nguyên tác, Tử Vi bị thương.
Quý Uyển Thu nói: "Tử Vi mặc dù chỉ là thư đồng của Hoàn Châu cách cách nhưng lại có công cứu giá, nhất định phải dưỡng thương cho nàng thật tốt mới được!" Lập tức phân phó người tới nhà kho lấy dược liệu, còn cho người đi mời ngự y tới chữa thương cho Tử Vi.
Rồng động kinh dĩ nhiên cảm thấy hoàng hậu đúng là dịu dàng hiền lương!
(*)(**) Trong lịch sử, Lệnh phi sinh Thập Tứ a ca Vĩnh Lộ năm 1757, tới năm 1760 thì mất. Cuối năm 1760 sinh Thập Ngũ a ca Vĩnh Diễm, chính là Gia Khánh đế sau này.
(***) Hình như tác giả Quỳnh Dao có chút nhầm lẫn khi viết, vì vào thời nhà Thanh thì con gái của vua vẫn gọi là công chúa, cách cách là cách gọi vợ của thân vương, a ca (thấp hơn Phúc tấn, Trắc phúc tấn, cao hơn thị thiếp), con gái của quý tộc nếu có phong hiệu thì mới được gọi là cách cách.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét