Thứ Ba, 5 tháng 1, 2016

[HCCKTTS] Chương 7

Tỉ mỉ ngẫu ngộ


Phú Sát hoàng hậu nghe ma ma thân cận báo lại, hoàng thượng nhớ tới Nguỵ thị tất cả đều do tiện nhân Cao thị đề cập. Nghĩ tới tiện nhân Cao thị kia, Phú Sát hoàng hậu hung hăng trừng mắt liếc nhìn cung nữ thân cận Thải Điệp. Nếu Thải Điệp này không phải là cung nữ theo nàng từ khi ở nhà mẹ đẻ, là nha hoàn thân cận từ nhỏ của nàng, có lẽ nàng sẽ nghi ngờ Thải Điệp cũng bị tiện nhân Cao thị kia mua chuộc.


Lúc Thải Điệp biết tin Nguỵ thị được hoàng thượng sủng hạnh liền biết nàng gây hoạ rồi. Nhìn ánh mắt trách cứ của nương nương, lập tức quỳ gối. Phú Sát hoàng hậu không xử lý Thải Điệp đang quỳ trên mặt đất, trong lòng tự hỏi về sau nên làm thế nào. Cao thị kia cho nàng một lễ lớn như vậy, có qua thì phải có lại, nàng cũng muốn đáp lễ Cao thị thật tốt.


Cao thị bệnh tình đã lâu, lúc trước vốn là muốn giết chết nàng ta, thế nhưng nàng mang thai không thể tạo sát nghiệt nên mới tạm thời buông tha Cao thị. Hiện tại tiểu hoàng tử đã ra đời, Cao thị cũng nên hoàn toàn nhắm mắt. Còn về phần tiện nhân Nguỵ thị kia chỉ là một quý nhân nho nhỏ, một khi đã mất đi chỗ dựa Cao thị thì cũng chẳng thể tạo nổi sóng gió gì, cứ để Nguỵ thị đó thoải mái vài ngày đi.


Tấn phong phi tần hậu cung tuy là ý chỉ của Càn Long, nhưng phân phối cung điện là do hoàng hậu phụ trách. Tuy hoàng hậu không muốn truy cứu Nguỵ thị, nhưng cũng sẽ không để cho nàng ta yên ổn như vậy. Cung điện mà Nguỵ thị được ban ở ngay bên cạnh lãnh cung, chỗ ở của một vị phi tần thất sủng của tiền triều, cho tới bây giờ chỗ đó vẫn khiến cho người khác có cảm giác từng trận âm phong, để Nguỵ thị chuyển tới đó là tốt nhất.


Đương nhiên hoàng hậu sẽ không để cho Càn Long nhớ tới Nguỵ thị, lúc thân thể vừa hồi phục một chút liền dựa theo sở thích của Càn Long mà đưa vài cung nữ đến hầu hạ. Càn Long trong lúc vui đến quên cả trời đất rất nhanh đã quên đi Nguỵ thị, chìm đắm trong ôn hương của người mới.

Cao thị sau đó cũng không có tâm tư để ý tới Nguỵ thị. Thân thể của nàng đã là dầu hết đèn tắt, luôn phải dựa vào thuốc thang mới duy trì được, lại thêm việc mẫu tử hoàng hậu đều sống yên ổn, Cao thị chỉ thấy đau lòng tới bệnh nặng không dậy nổi, cũng sắp không xong.


Đầu năm Càn Long thứ mười, bệnh cũ của quý phi tái phát. 

Ngày 23 tháng Giêng, tấn phong Hoàng quý phi. 

Ngày 25 tháng Giêng, Hoàng quý phi hoăng (qua đời)

Ngày 26 tháng Giêng, thuỵ hào Tuệ Hiền.


Tháng tư, ven hồ Đại Minh đều là dương liễu, một đoàn người y phục đẹp đẽ tràn ngập hứng thú ngao du.

"Ngô Thư Lai, lần này cải trang ra kinh, nhìn non sông vạn dặm khiến tâm trạng thoải mái không ít."

"Chủ tử nghĩ như vậy, nô tài an tâm. Tuệ Hiền Hoàng quý phi cũng đã đi rồi, hoàng thượng không thể tổn hại long thể mới tốt." Tháng giêng, Tuệ Hiền Hoàng quý phi lâm trọng bệnh qua đời, hoàng thượng thương tâm không dứt, tâm tình luôn hậm hực, đột nhiên nhớ tới thời điểm mười mấy năm trước khi đăng cơ từng phụng chỉ đi Sơn Đông Tế Nam, nhớ tới cảnh đẹp ở ven hồ Đại Minh, trong lòng vừa động, quyết định cải trang ra ngoài, ngao du chốn cũ.

"Thuỷ quang liễm diễm tình phương hảo, sơn sắc không mông vũ diệc kỳ" (*). Trẫm thấy cảnh trí ở ven hồ Đại Minh này cũng không hề kém cảnh đẹp Tây hồ ở Hàng Châu." Đột nhiên Càn Long nổi hứng làm thơ, rồi lại nói với Ngô Thư Lai: "Trẫm nhớ mười mấy năm trước lúc tới ven hồ Đại Minh cũng là một ngày mưa, trẫm liền cùng ngươi vào một nhà trú mưa, nhà kia hình như là của Hạ gia, có một tiểu nữ tên Vũ Hà, không biết bây giờ Hạ gia còn ở đây không?"

Nghe vạn tuế gia nhắc tới diễm ngộ năm đó, Ngô Thư Lai mở miệng dò hỏi: "Chủ tử, có cần nô tài phái người đi hỏi thăm một chút vị Hạ gia cô nương đó không?'

"Không cần phải vậy. "Khứ niên kim nhật thử môn trung, nhân diện đào hoa tương ánh hồng. Nhân diện bất tri hà xứ khứ, đào hoa y cựu tiếu xuân phong." (**) Càn Long chưa từng nghĩ đến việc gặp lại Hạ Vũ Hà một lần, đã mười năm trôi qua, hắn đã không còn nhớ rõ khuôn mặt của Hạ Vũ Hà nữa, chỉ mơ hồ nhớ đó là một nữ tử dịu dàng.

"Chủ tử, Linh Nham tự ở gần đây, nếu chủ tử có hưng trí, chi bằng đi Linh Nham tự du ngoại đi. Nô tài nghe nói Linh Nham tự rất linh nghiệm, có cao tăng đắc đạo giảng kinh ở bên trong." Ngô Thư Lai là một đại nội tổng quản tận chức, trước khi tới Tế Nam đã tìm hiểu trước danh thắng, nơi ngắm cảnh ở đó.

"Cũng không có chỗ nào đi, đến Linh Nham tự thắp cho Tuệ Hiền một nén hương vậy." Càn Long gật đầu quyết định ngày mai cùng Ngô Thư Lai tới Linh Nham tự ngắm cảnh.




"Kim Toả, mẫu thân đã cho phép chúng ta ngày mai đi Linh Nham tự dâng hương. Ngày mai chúng ta phải xuất phát sớm, mẫu thân chỉ cho chúng ta đi trong ba canh giờ, không thể chậm trễ." 

Trước đó vài ngày nghe Kim Toả luôn ở bên tai nhắc tới Linh Nham tự hương khói linh nghiệm, hàng ngày rất đông trai nam tín nữ lui tới. Từ nhỏ tới lớn, trừ lúc vừa mới có nhận thức được đi tới Hạ gia đại trạch, Tử Vi đều không được ra ngoài, vì vậy khi nghe nhắc tới Linh Nham tự thì rất muốn đi. Hơn nữa nghe Kim Toả nói ngày mai có pháp hội ở Linh Nham tự, Tử Vi lại càng mong chờ.

Hạ Vũ Hà nghe Tử Vi nói Linh Nham tự linh nghiệm, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng không để Tử Vi thất vọng, chỉ là dặn dò Kim Toả trăm bề, phải chăm sóc tốt cho Tử Vi, phải đi sớm về sớm.

Đêm đó Kim Toả nghĩ tới sự tình có thể phát sinh vào ngày mai, tâm tình phức tạp khó nói.

Ngày mai hẳn là ngày mà Càn Long tới Linh Nham tự, nhưng Kim Toả lại không thể xác định hắn sẽ xuất hiện ở đâu. Thứ nàng dựa vào ở kiếp này chỉ có trí nhớ từ kiếp trước, nhưng nếu Càn Long không xuất hiện, vậy hơn một năm cố gắng của nàng liền tan thành bọt nước.


Sáng sớm, sau khi hầu hạ Tử Vi thay quần áo, Kim Toả cùng một vài lão bà Hạ gia ngồi xe ngựa đi tới Linh Nham tự.

"Tiểu thư, nô tỳ đã đặt thức ăn chay ở đây cho tiểu thư rồi, tiểu thư nếu không ngại thì nếm thử, thức ăn chay ở đây không giống với những chỗ khác đâu." Sau khi lạy tượng Phật xong, Kim Toả mở miệng hỏi ý Tử Vi. Tử Vi chưa bao giờ ăn thức ăn chay, vừa lòng nhìn thoáng qua Kim Toả liền gật đầu.


"Kim Toả, ngươi sao vậy, sắc mặt sao lại trắng bệch như vậy, hay là thân thế không thoải mái?" Vừa mới đến trai đường, Tử Vi quay đầu liền thấy sắc mặt Kim Toả tiều tuỵ, lo lắng hỏi.


"Tiểu thư, nô tỳ tối qua hình như bị cảm lạnh một chút, thân thể có hơi không khoẻ, nhưng hẳn là không có gì trở ngại." Kim Toả vừa nói không sao, xoay người liền hắt xì một cái. Tử Vi nhìn Kim Toả sinh bệnh, lập tức không muốn nàng ở bên cạnh hầu hạ, "Ngươi tới chỗ xe ngựa nghỉ ngơi trước đi, đợi chúng ta ăn thức ăn chay xong sẽ trở lại tìm ngươi."


Hậu viện của Linh Nham tự có một vườn lê, bây giờ cũng vừa lúc hoa lê nở rộ, từ xa đã có thể ngửi được mùi thơm ngát. Trong vườn rất yên tĩnh, tuy là ở sau địa điểm mọi người ăn chay, thế nhưng không ai nghĩ tới việc đến lê viên ngắm cảnh.


Khắp vườn hoa lê um tùm, tầng tầng lớp lớp, lướt nhẹ như mây trắng, lại như bông tuyết bao phủ, gió thổi qua mang theo hương thơm của hoa lê, hít một hơi cả người đều say.

Kim Toả từng nghe nói qua về cảnh đẹp của rừng hoa lê, nhưng hiện tại chứng kiến còn hơn cả tưởng tượng. Kim Toả theo bản năng vươn tay hứng lấy, sau đó nhẹ nhàng thổi, toàn bộ đoá hoa lập tức bay lượn giữa không trung.


"Nghe nói trong tất cả các loại hoa, nếu nói đến trắng, không gì ngoài hoa lê. Hôm nay nhìn thấy đúng là bạch thanh như tuyết, ngọc cốt băng cơ, tố khiết thanh nhã, tịnh diễm hàm hương, phong độ yểu điệu, đúng là "chiếm đoạn thiên hạ bạch, áp tẫn thế gian hoa", ta từng nghe nói thề nguyện dưới tàng cây hoa lê là linh nghiệm nhất, hôm nay tin nữ khẩn cầu hoa lê tiên tử cho cha mẹ tín nữ được an khang, sớm ngày đoàn tụ." Kim Toả đột nhiên cười một tiếng, "Sớm ngày đoàn tụ, từ nhỏ đã rời xa phụ mẫu, thật sự sẽ có một ngày được đoàn tụ sao?"

Vài giọt nước mắt trong suốt theo gò má Kim Toả rơi xuống. Bỗng nhiên từ phía sau một thân cây vang lên một giọng nam trầm thấp: "Cô nương, không nên đau buồn như vậy, đã phân li thì nhất định có ngày đoàn tụ."


"Ai ở đó?" Kim Toả xoay đầu nhìn xung quanh, phát hiện một nam tử ở sau mấy cây hoa lê mỉm cười nhìn nàng, "Thứ cho tại hạ mạo muội, cô nương tuổi còn trẻ, cần gì phải sầu não như thế? Nhân sinh bất như ý giả thập chi (***), cô nương nếu có tâm sự, tại hạ nguyện ý lắng nghe."

Kim Toả nghe lời nói đường đột của nam nhân trước mặt, sắc mặt lập tức hơi ửng hồng, "Thư sinh đang nói gì vậy, nam nữ khác biệt, nhìn ngươi giống người đọc sách, hẳn là phải biết lễ nghi. Những lời này nếu để cho người khác nghe được, cẩn thận quan phủ lão gia xoá đi công danh của ngươi."

Nam tử không nghĩ tới cô nương vừa rồi nhìn phảng phất như lê hoa tiên tử lại có thể đột nhiên biến thành dáng điệu giáo huấn chính mình như thế, cảm thấy có chút buồn cười nhưng cố nén, "Cô nương giáo huấn phải, là tại hạ mạo muội."

"Ngươi như vậy nhưng cũng là người biết sai liền sửa. A, thiếu chút nữa đã quên, tiểu thư sắp ăn xong rồi, không thể về chậm, nếu không sẽ bị tiểu thư trách cứ." Kim Toả nhìn xem canh giờ, như nhớ tới cái gì, không hề để ý tới nam nhân trước mặt, kích động chạy đi, nhanh chóng hoà vào rừng hoa, lắc mình vài cái liền biến mất trong rừng hoa lê.

"Ngô Thư Lai, vừa rồi có phải chúng ta đã nhìn thấy lê hoa tiên tử không, trẫm có chút hồ đồ rồi, không biết có phải đã gặp được tiên tử không?" Nam nhân đó không phải ai khác mà chính là Càn Long, sau khi ở Linh Nham tự thắp hương, Càn Long liền đi dạo bên ngoài, vừa mới tới rừng hoa lê đã nhìn thấy cảnh tượng kia. Càn Long chưa từng nghĩ cảnh tượng này sẽ xảy ra trong đời hắn, chỉ là trong tương lai hắn sẽ cảm thấy may mắn vì hôm nay đã đến đây.

Thân là đế vương, bên người Càn Long dĩ nhiên mỹ nhân vờn quanh đếm không xuể, nhưng sâu trong nội tâm, Càn Long có một sự tiếc nuối khó nói nên lời. Cho dù là Tuệ Hiền am hiểu lòng người hay là hoàng hậu đoan trang hiền thục, Mãn mông quý nữ tư thế oai hùng hiên ngang, hay là Hán gia nữ nhi ôn nhu như nước, mỗi người đều có điểm khiến Càn Long thương tiếc, nhưng lại khác so với ảo tưởng của hắn. Đã qua nhiều năm như vậy, Tuệ Hiền trên nhiều phương diện giống nhất so với ảo tưởng của hắn, nhưng vẫn không như ảo tưởng, ai ngờ lần này ra ngoài lại ở trong rừng hoa lê gặp một người khiến hắn mong mỏi chờ đợi nhiều năm.



(*) Từ bài thơ "Ẩm hồ thượng sơn tình hậu vũ" (Uống rượu ở Tây hồ sau mưa) của Tô Thức thời Bắc Tống:

"Thuỷ quang liễm diễm tình phương hảo,
Sơn sắc không mông vũ diệc kỳ.
Dục bả Tây hồ tỷ Tây tử,
Đạm trang nùng mạt tổng tương nghi."

Dịch thơ:

"Dưới nắng long lanh màu nước biếc,
Trong mưa huyền ảo vẻ non tươi.
Tây hồ khá sánh cùng Tây Tử,
Nhạt phấn nồng son thảy tuyệt vời."

Nam Trân


(**) Từ bài thơ "Đề đô thành nam trang" (Thơ đề ở ấp phía nam đô thành" của Thôi Hộ thời Đường:

"Khứ niên kim nhật thử môn trung, 
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng. 
Nhân diện bất tri hà xứ khứ, 
Đào hoa y cựu tiếu xuân phong."

Dịch thơ:

"Năm ngoái hôm nay cũng cửa này,
Hoa đào má phấn đỏ hây hây.
Người đi đâu mất, còn hoa đó,
Ghẹo gió đông cười hoa ngất ngây."

Hải Đà.

Theo "Tình sử" của Phùng Mộng Long, Thôi Hộ nhân tiết thanh minh một mình đi chơi về phía nam đô thành, thấy một ấp trại chung quanh đầy hoa đào. Thôi Hộ gõ cửa xin nước uống, một người con gái mở cửa, hỏi tên họ rồi bưng nước đến. Người con gái ấy sắc đẹp đậm đà, duyên dáng, dịu dàng kín đáo. Năm sau, cũng vào tiết thanh minh, Thôi Hộ lại tìm đến người cũ thì cửa đóng then cài, nhân đó mới đề thơ lên cánh cửa bên trái. Người con gái xem xong, nhớ thương rồi ốm chết. Chợt Thôi Hộ đến, nghe tiếng khóc bèn chạy vào, ôm thân thể cô gái mà khóc. Người con gái bỗng hồi tỉnh. Ông bố bèn đem cô gái gả cho Thôi Hộ. Cũng từ điển này, người ta thường ví mặt người con gái đẹp với hoa đào.


(***) nhân sinh bất như ý giả thập chi: gốc là "nhân sinh tại thế, bất như ý giả thập chi", nghĩa là trong cuộc đời mỗi người, việc không như ý đã chiếm 9/10.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét