Hoàn Châu chi Kim Toả trọng sinh
Chương 3: Cầm nghệ trù nghệ
Lại nói tiếp, Hạ Vũ Hà dạy khúc cũng không dựa vào phổ, nhưng cầm nghệ cũng là học từ danh sư, nhạc lý và trụ cột đều nắm chắc, hơn nữa là dạy con gái duy nhất của mình, thế nên Hạ Vũ Hà rất kiên nhẫn, không ngại chỉ điểm cho Tử Vi.
Kim Toả hiểu được thân phận của nàng, những lúc Tử Vi học không tốt cũng không dám biểu hiện vượt trội hơn Tử Vi, chính là Tử Vi đã học được khúc, nàng cũng mới chỉ học được thất thất bát bát, lúc đó Tử Vi đã thuần thục. Hạ Vũ Hà đem toàn bộ tinh lực đặt vào Tử Vi, đối với Kim Toả có nắm vững hay không cũng không quan tâm.
Để Kim Toả cùng Tử Vi học cũng vì muốn cho Tử Vi một thư đồng, nếu không nàng một mình sẽ buồn, mà thư đồng này ngu dốt một chút ngược lại rất tốt, phù hợp làm nền, sẽ không huyên tân đoạt chủ (khách cướp ngôi chủ), lấy mất hào quang của Tử Vi,
"Mẫu thân, vài ngày trước con ngẫu nhiên thấy một quyển sách trong thư phòng, là 'Tống gia địa phương tử', ở trong là cách làm mấy món điểm tâm. Mẫu thân, con gái định tự mình xuống bếp nấu canh thuốc, để mẫu thân nếm thử tay nghề của con." Hôm nay sau khi học đàn, Tử Vi nhớ tới hôm qua cùng Kim Toả vào thư phòng, vô tình thấy được quyển sách dạy nấu ăn, cách nấu đều rất tinh tế, Tử Vi có hứng thú muốn thử, hôm nay học đàn xong thấy mẫu thân tâm tình vui mừng, liền nhân cơ hội nói ra.
"Tử Vi cũng lớn rồi, trù nghệ tuy là không cần tinh thông, nhưng cũng cần biết một chút, ít nhất cũng biết đánh giá, cách thực hiện. Điểm tâm của Tống gia cũng có điểm độc đáo riêng, Tử Vi nếu hưng trí như vậy cũng có thể thử một phen." Hạ Vũ Hà nghe lời nói của con, nhớ lại Càn Long cũng rất chú ý tới việc ăn uống, nếu nữ nhi học được một chút, tương lai cũng có thể khiến Càn Long vui vẻ.
"Kim Toả, tiểu thư vẫn là chủ tử, thiên thiên ngọc thủ không thể làm việc nặng, ngươi cũng đi tới nhà bếp đi, không cần phiền đến tiểu thư, ngươi cùng trù nương học tập chút cũng tốt, đã biết chưa?" Hạ Vũ Hà không muốn khói dầu ở phòng bếp hun lên người cô nương nhà mình, liền phân phó Kim Toả.
"Nô tỳ biết, phu nhân xin yên tâm, nô tỳ sẽ chiếu cố tốt tiểu thư." Kim Toả vội vàng cung kính gật đầu cam đoan.
"Mẫu thân, việc này người không cần nhắc nhở Kim Toả, Kim Toả rất có lòng. Chờ sau khi con học xong cái này, xây một phòng bếp trong viện của con, đến lúc đó muốn ăn cái gì cũng không cần làm phiền trù nương, chỉ cần nói Kim Toả một tiếng là được." Tử Vi cười duyên lắc lắc ống tay áo của Hạ Vũ Hà.
"Này nha đầu ngốc."
Kim Toả đi theo phía sau Tử Vi, rời khỏi phòng của Hạ Vũ Hà, "Tiểu thư, chúng ta có đi đến phòng bếp ngay bây giờ hay không? Nơi đó khói dầu rất lớn, nếu ngài muốn đi, em đi trước phân phó các nàng dọn dẹp một chút, như vậy sẽ không làm bẩn quần áo tiểu thư."
"Không sao đâu Kim Toả. Chúng ta là đi học làm điểm tâm, không cần chú ý nhiều. Ta hôm qua thấy món 'bột củ sen quế hoa cao', rất là ngon. Hôm nay chúng ta phải đi làm cái này được không?" Kim Toả nghe Tử Vi muốn nấu bột củ sen quế hoa cao, ngoài mặt tươi cười khen ngợi Tử Vi, trong lòng nghĩ các trù nương lần này sẽ bị làm khó. Phải biết rằng thời tiết hiện tại, bột củ sen còn có thể có, nhưng không phải mùa hoa quế nở rộ. Trù nương từ đâu biết ra hoa quế cho Tử Vi làm điểm tâm đây.
Tử Vi thoạt nhìn rất thông tình đạt lý, cũng chỉ Kim Toả biết, chỉ cần trù nương không đưa ra được hoa quế, Tử Vi ngoài mặt nói không trách tội, nhưng hai mắt sẽ đẫm lệ nhìn các nàng tỏ vẻ một bụng uỷ khuất, đợi quản gia hoặc phu nhân thấy được, trù nương sẽ phải nhận trách phạt. Hôm nay có lẽ nên giúp một chút, cũng có thể tăng quan hệ với trù nương.
Trước kia không phát hiện, trạch viện Hạ gia mà nàng sống nhiều năm thật ra có rất nhiều nơi đáng giá cân nhắc. Kiếp trước luôn đi theo bên cạnh tiểu thư, chưa từng chú ý tới mấy chuyện nhỏ của hạ nhân. Sau khi phu nhân mất, tiểu thư đem hạ nhân phân chia hết, bán luôn Hạ gia đình viện, mấy cái này đều quên đi. Nay lại có cơ hội làm lại, Kim Toả dĩ nhiên không muốn bỏ qua.
"Tiểu thư, hiện tại là giữa hè, còn chưa tới mùa hoa quế nở, nên phòng bếp cũng không có hoa quế, không bằng nô tỳ dạy tiểu thư làm đường chưng tô lạc?" Đúng như Kim Toả đoán, nghe được phải làm bột củ sen quế hoa cao, trù nương liền nhăn mày. Tử Vi hôm nay hưng trí hừng hực đi vào phòng bếp, đầu tiên là bị cảnh tượng dơ bẩn lộn xộn làm mất một nửa hưng trí. Nàng thân là tiểu thư Hạ gia, chưa từng tới phòng bếp, lúc nãy Kim Toả đề nghị thông tri trước, nàng lại không cho là đúng.
Hiện tại nhìn cảnh tượng này, Tử Vi luôn yêu sạch sẽ đã sinh ra buồn bực với trù nương, giờ lại không có hoa quế, Tử Vi lại càng thêm bất mãn. Tuy rằng không phải mùa hoa quế, chẳng lẽ năm trước không dự trữ một chút sao? Nàng thật vất vả tới đây rồi, hưng trí muốn làm một chút quế hoa cao, vậy mà giờ lại mất hứng. Tử Vi nhìn trù nương càng phát ra bất mãn.
Chính là nàng luôn thể hiện mình hào phóng khiêm tốn, trực tiếp tỏ vẻ bất mãn với trù nương không được, chỉ có thể biểu hiện rộng lượng, giả bộ dáng thần bí giống như không sao. Kim Toả hiểu rõ Tử Vi nhất, đứng ở một bên quan sát vẻ mặt Tử Vi nháy mắt biến hoá, liền biết trù nương không xong rồi, chỉ là tiểu thư cũng không nói gì, nha hoàn như nàng cũng chỉ có thể ở sau lưng âm thầm giúp trù nương một chút.
"Kim Toả, đường chưng tô lạc là đặc sản ở thành Bắc Kinh, trong 'Đông Hoa toả lục' có ghi, sữa bò tươi, khi lên men thì đông lại, gọi là 'lạc' (1). Có thể bỏ thêm một số loại hạt, tổng cộng tám loại, tạo màu sắc lốm đốm đỏ, trắng, tím, xanh đẹp mắt. Khi dùng để uống thì nấu hoà tan, bỏ thêm đường trắng, rót nước sôi, sẽ tạo thành một loại trà (2). Có thể đun lên, được miếng để cuộn, lớp trong là sữa, lớp ngoài là hỗn hợp sơn tra, hạch đào trộn với các loại trái cây, cuộn song song hai lớp, cắt thành nhiều khúc, liền được nãi quyển (3); hoặc đông lại trong khuôn, dạng quân cờ, cũng là bánh; hoặc nghiền thành vụn, lấy hạt làm nhân cho bột đó; tất cả đều là tô lạc (4) mà thôi."
Tử Vi đứng ở một bên, thấy Kim Toả đầu tiên đổ sữa vào nồi, đun nóng với lửa nhỏ, chờ đun nóng xong lại phơi lạnh, "Kim Toả, nhớ vớt bỏ váng sữa đi, phải cẩn thận một tí. Bước nhỏ này phải làm thật cẩn thận. Xử lí tốt rồi đổ vào chén, sau đó đổ rượu gạo vào trong, hoà tan vào trong sữa, trong sách nói, phải khuấy đều theo phương hướng trong này ghi một nghìn lần, Kim Toả, em trong lúc khuấy phải đếm thật kĩ, không được để xảy ra sai sót gì."
"Tiểu thư, em đã biết, một nghìn lần, sẽ không sai." Kim Toả nhìn mười ngón tay không dính nước mùa xuân (5), chỉ ở một bên sai khiến, tất cả đều là Kim Toả làm. Dù đã biết trước sẽ như thế, nhưng khi nhìn thấy người vẫn luôn gọi nhau tỷ muội với nàng như vậy, nàng cúi đầu lộ nụ cười nhạo. Kiếp trước cũng như vậy, có điều nàng không phát hiện ra mà thôi. Mỗi lần tiểu thư học cái gì, kẻ vất vả mệt nhọc nhất luôn là nàng.
"Mẫu thân, người nếm thử đường chưng tô lạc con tự tay làm đi, trong sách nói đây là đặc sản ở kinh thành, mẫu thân nếm thử hương vị xem thế nào?" Sau khi làm xong tô lạc, Tử Vi nhìn Kim Toả cả người đầy khói dầu, phân phó nha hoàn khác bưng tô lạc, để Kim Toả đi về nghỉ ngơi trước, nàng muốn để mẫu thân thưởng thức tay nghề của nàng.
"Đặc sản kinh thành?" Hạ Vũ Hà nhìn món tô lạc tinh xảo, món đầu tiên mà nữ nhi làm lại là món ăn kinh thành. Nữ nhi tuy không biết phụ thân làm là ai, nhưng cha con liền tâm, lần đầu tiên nàng xuống bếp lại làm đặc sản chỗ phụ thân. Nước mắt liền chảy ra từ trong hốc mắt của Hạ Vũ Hà.
"Mẫu thân làm sao vậy? Có phải do hương vị không ngon không? Nhất định là do nha đầu Kim Toả, đã dặn nàng phải khuấy một nghìn lần, nhất định là nàng đã đếm sai rồi. Mẫu thân đừng trách phạt Kim Toả, nàng không cố ý. Người tha cho nàng lần này, lần sau con sẽ dặn dò nàng cẩn thận."
Hạ Vũ Hà nghe Tử Vi nhắc đến Kim Toả mới phát hiện ra nàng không ở đây. "Nha đầu này đúng là tốt bụng, Kim Toả là nha đầu theo con từ nhỏ tới lớn, nhưng dù sao chủ tớ vẫn khác nhau, con là chủ nhân không cần lúc nào cũng che giấu cho nàng. Bây giờ ta và quản gia vẫn còn thì không sao, nhưng đến lúc chúng ta đều mất thì không tốt. Lần này ta phạt Kim Toả một tháng tiền tiêu vặt, xem lần sau con còn dám xin tha cho nàng không."
Lần này Kim Toả đúng là tai bay vạ gió, Tử Vi xin xỏ giúp nàng, ngược lại khiến Hạ Vũ Hà phạt nàng một tháng tiền tiêu vặt. Nếu Kim Toả thấy được cảnh quen thuộc này, không biết sẽ có phản ứng gì đây.
"Các ngươi lui ra đi, ta có chuyện muốn nói với tiểu thư." Sau khi dùng xong chén đường chưng tô lạc, Hạ Vũ Hà bảo tất cả nha hoàn bên người lui ra.
"Tử Vi, không phải là do hương vị của chén đường chưng tô lạc hôm nay, mà do mẫu thân nhìn thấy món này liền tức cảnh sinh tình thôi. Tử Vi, trước đây con luôn hỏi ta phụ thân con đi đâu, nhưng ta chưa từng trả lời con, vì ta cho rằng con còn nhỏ, nhưng hôm nay mẫu thân phát hiện con đã lớn. Phụ thân con ở kinh thành, hắn từng nói đợi một thời gian sẽ quay lại đón chúng ta, chỉ là ..."
Phụ thân ở kinh thành, Tử Vi lần đầu tiên nghe mẫu thân nhắc tới phụ thân. Trước kia chỉ cần vô ý nhắc tới phụ thân, mẫu thân chỉ yên lặng lau nước mắt. Mẫu thân nói sau một khoảng thời gian nữa phụ thân sẽ tới đón các nàng, đến lúc đó một nhà đoàn tụ, chung sống với nhau thật hạnh phúc.
Bột củ sen quế hoa cao:
Đường chưng tô lạc:
(1) lạc: bơ, váng sữa, dùng để gọi đạm casein, cũng chính là chất béo trong sữa.
(2) trong truyện tác giả ghi "sở vị trà dã", còn tớ search baike thì nó ghi "sở vị nhĩ (tức nãi) trà dã". Search nguồn gốc của "nãi trà" (trà sữa) thì nó ghi rằng hồi xưa cũng có thói quen pha trà bỏ sữa như vậy.
(3) nãi quyển: một món bánh tráng miệng. (Theo Baike)
(4) tô lạc: phomai, có nhiều cách gọi như "nhũ lạc", "nãi lạc", bây giờ thường gọi là "nãi lạc". (Theo Baike)
(Theo baike: từ bò ra sữa, từ sữa ra lạc, từ lạc ra tô)
(5) chỉ người sống sung sướng, chưa từng làm việc nặng hay chịu khổ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét