Thứ Sáu, 15 tháng 1, 2016

[RRĐTT] Chương 10

Càn Long vốn đang bực bội, lại bị Tiểu Yến Tử rống như vậy thì cơn tức bốc lên, " Ngươi nói không làm là không làm hả, ngươi cho ngươi là cái gì! Trẫm là vua một nước, trẫm nói cái gì thì chính là cái đó! Người đâu! Nhốt Hoàn Châu cách cách lại, không cho phép bước ra khỏi Sấu Phương Trai, cũng không cho bất cứ ai bước vào! Khi nào nghĩ thông suốt rồi thì mới thả ra! Cao thủ đại nội giám sát chặt Sấu Phương Trai, không được để Hoàn Châu cách cách chạy mất!"

Xem ra Càn Long vẫn hiểu rất rõ Tiểu Yến Tử à nha.

Càn Long rống xong, xoay người hoa hoa lệ lệ rời đi khiến cho Lệnh phi còn chưa kịp an ủi Tiểu Yến Tử câu nào đã phải vội vàng mang các ma ma của mình đuổi theo.

Hoàng đế không thèm để ý Lệnh phi ở đằng sau, càng đi càng nhanh, thẳng một đường tới Khôn Ninh cung.

Quý Uyển Thu đang thêu hoa theo chỉ đạo của Dung ma ma, kết quả thêu ra thứ xiêu xiêu vẹo vẹo xấu muốn chết!

Quý Uyển Thu để xuống đồ may vá, hành lễ nói: "Hoàng thượng cát tường!"

Càn Long cứng rắn nói câu "Đứng lên đi" rồi đặt mông ngồi xuống.

Quý Uyển Thu lệnh cho Dung ma ma đi bưng trà tới, nói: "Hoàng thượng sao vậy?"

Càn Long hầm hừ: "Còn không phải là do Tiểu Yến Tử sao, học quy củ lại học thành như vậy! Còn nói cái gì mà không muốn làm cách cách, đúng là coi trời bằng vung!"

Chuyện này thì Quý Uyển Thu đã dự đoán được từ trước nhưng vẫn ra vẻ kinh ngạc: "Hoàng thượng, không phải đây là chuyện nên dự liệu từ trước rồi sao? Hoàn Châu cách cách từ ngoài cung tới, dĩ nhiên tính tình không thể hoà thuận như cách cách trong cung. Ngài nghĩ thử xem, nếu Hoàn Châu cách cách tính tình hoà thuận thì sao có thể từ Tế Nam tới kinh thành được, cũng không thể gặp được hoàng thượng đâu."

Càn Long gật gật đầu: "Nàng nói đúng! Có điều nàng mở miệng ngậm miệng đều nói không muốn làm cách cách, cái này là thói quen gì chứ!"

Quý Uyển Thu kiên nhẫn nói: "Hoàn Châu cách cách bình thường tự do đã quen, đương nhiên lúc nói chuyện đều không suy nghĩ kĩ trước, không giống người khác nói chuyện phải đi qua nhiều cái cong cong quẹo quẹo. Người dạy quy củ đều là ma ma, người ta cũng không thể trực tiếp chỉ ra cái sai của cách cách, mà cách cách cũng không thật sự dốc lòng muốn học. Theo ý của thần thiếp thì nên phái một người có thể trấn được Hoàn Châu cách cách để dạy bảo, như vậy dù Hoàn Châu cách cách có không muốn học thì cũng sẽ nể mặt người đó mà không nháo loạn lên."

Quý Uyển Thu đã nói rất rõ ràng, chỉ xem Càn Long có đồng ý hay không thôi.

Càn Long nói: "Ý của nàng là ... phái Lệnh phi dạy bảo Tiểu Yến Tử?"

Quý Uyển Thu hé miệng cười một tiếng, nói: "Hoàng thượng, ai là người thích hợp thì trong lòng người rõ ràng nhất, thần thiếp cũng chỉ nói vậy thôi, ngài thấy thích hợp thì làm, không thích hợp thì thôi vậy."

Quý Uyển Thu không thể nói là ai, phải để Càn Long tự nói. Quý Uyển Thu yên lặng nắm lấy chi tiết nhỏ đó, như vậy mới thể hiện mình thiện lương được ...


Ở bên kia Tiểu Yến Tử sống cũng không hề tốt chút nào, mặc dù Lệnh phi không mắng nàng nhưng cũng thao thao bất tuyệt, so với cụ bà còn dài dòng hơn. Tiểu Yến Tử không chịu nổi nhất là dài dòng, nhưng trong cung ngoại trừ Ngũ a ca thì chỉ có Lệnh phi là tốt với nàng nhất, nàng không thể hung dữ với Lệnh phi, nếu không về sau ai giúp nàng đây?

Mục đích của Quý Uyển Thu chính là gộp Tiểu Yến Tử với Lệnh phi chung vào nhau, trói chung thật chặt như vậy, cho dù Tiểu Yến Tử gây ra chuyện gì thì Lệnh phi đều có một phần trách nhiệm!

Chiêu này đúng là quá ác rồi!


Một lát sau, Vĩnh Cơ trở lại. Nhìn thấy Vĩnh Cơ, tâm tình của Càn Long mới tốt hơn một chút, đứa con trai này chắc chắn luôn không làm mình thất vọng.

Vĩnh Cơ cũng biết Càn Long thích kiểm tra hắn, nếu như hắn biểu hiện tốt thì ấn tượng của hoàng đế đối với với hắn và ngạch nương sẽ tốt hơn một chút. Vì ngạch nương, hắn luon nghiêm túc đọc sách, nghiêm túc theo phu tử học.

Hiện tại cũng không ngoại lệ, Càn Long kiểm tra sách luận đơn giản, Vĩnh Cơ cũng trả lời đúng không sai, mặc dù có chút lỗi nhỏ nhưng chứng minh đáp án là do hắn tự nghĩ chứ không dựa vào người khác.

Càn Long lại hỏi Vĩnh Cơ học cưỡi ngựa bắng cung cùng võ công như thế nào, Vĩnh Cơ mặc dù đã ngã không ít lần nhưng vẫn vui vẻ, tiến bộ rất nhiều, Càn Long vui mừng nói: "Lần sau có cơ hội ta cũng muốn kiểm chứng một chút. Nếu thật sự biểu hiện tốt thì sau này đi bãi săn sẽ cho con theo!"

Quý Uyển Thu ở một bên giật mình, ngay lúc Vĩnh Cơ phải đáp ứng, Quý Uyển Thu vội vàng nói: "Hoàng thượng quá nóng lòng rồi, Vĩnh Cơ mới được vài tuổi thôi, ngài muốn dẫn hắn đi bãi săn thì ít nhất cũng nên đợi tới mười tuổi mới được."

Vĩnh Cơ mặc dù rất muốn đi nhưng cũng không muốn ngạch nương mất thể diện, vì vậy không lên tiếng.


Càn Long cười nói: "Được! Vậy thì chờ Vĩnh Cơ được mười tuổi mới dẫn đi! Vĩnh Cơ, con phải học cho tốt, nếu không ngạch nương con không yên tâm lại tìm tới trẫm gây phiền toái thì trẫm cũng mặc kệ đó!"


Lại còn cười giỡn, vừa rồi không phải rất tức giận à? Không phải sao?

Quý Uyển Thu liếc Càn Long tới trắng mắt, lại bị Càn Long nghĩ thành lườm yêu, Quý Uyển Thu: ...

Càn Long cho phép Vĩnh Cơ lui xuống dùng bữa, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hay là chúng ta cũng để Tiểu Yến Tử đi học, để nàng học một chút đạo lý, như vậy học quy củ cũng sẽ dễ dàng hơn."

Quý Uyển Thu thầm nói, rồng động kinh à bệnh của ngươi lại tái phát rồi, nàng tới thượng thư phòng rồi thì những hoàng tử kia với mấy đứa trẻ tôn thất làm sao mà học hành được nữa đây?

Quý Uyển Thu còn chưa kịp khuyên vài câu, rồng động kinh liền sai khiền đi truyền chỉ, đúng là vừa nghĩ đã làm rồi. Thôi, dù sao Tiểu Yến Tử tới đó cũng bị phu tử cùng những hoàng tử khác đuổi ra, nàng cũng không cần nhúng tay vào.

Nhớ tới trong nguyên tác Phúc Nhĩ Khang và Phúc Nhĩ Thái cũng ở thượng thư phòng, Quý Uyển Thu rất muốn châm chọc, rõ ràng là chỗ cho các hoàng tử đọc sách, dòng họ tôn thất thì không nói làm gì, dù gì cũng là người trong hoàng ia, nhưng mấy nô tài này trà trộn vào thì thành cái gì đây! Trước kia Quý Uyển Thu không chú ý, bây giờ mới phát hiện có nhiều vấn đề như vậy.

Dù sao Quý Uyển Thu cũng không có quyền đối với chuyện này, huynh đệ Phúc gia hình như là dùng thân phận thư đồng đi vào, có điều thư đồng nào mà lại có được chỗ ngồi tốt vậy hả? Hơn nữa, hoàng tử trưởng thành không phải là cần phải giúp đỡ hoàng đế xử lý chính vụ sao, sao lại ngồi ở thượng thư phòng đọc sách như vậy?

Có điều, Quý Uyển Thu chỉ quan tâm chuyện của Vĩnh Cơ, còn những người khác hả, ngại quá, nàng không phải là thánh mẫu, chói lọi chiếu tới tất cả mọi người.


Tiểu Yến Tử nghe nói phải đi thượng thư phòng đọc sách lại càng đòi chết đòi sống, cũng may có Ngũ a ca an ủi, nói sẽ giúp nàng, Tiểu Yến Tử mới an phận một chút. Có điều Càn Long cũng thật kì quái, Tiểu Yến Tử này ngay cả bút lông cũng cầm không được, đến thượng thư phòng không phải là làm khó các phu tử sao?

Quý Uyển Thu dặn dò Vĩnh Cơ, nói: "Không cần quan tâm bọn họ làm trò gì, con chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được. Nếu thật sự chịu không nổi thì xin phu tử cho nghỉ, tới trò chuyện với ngạch nương."

Vĩnh Cơ đáp ứng nhưng Quý Uyển Thu vẫn có chút lo lắng.


Tuy nhiên, lúc Vĩnh Cơ trở lại vào buổi tối thì nụ cười trên mặt đều không giấu được, nói: "Ngạch nương, con bây giờ mới biết Tiểu Yến Tử kia là một người thú vị như vậy, ha ha ha! Chết cười ta rồi, nhìn bộ dạng Ngũ a ca cùng hai huynh đệ Phúc Nhĩ Khang luống cuống tay chân giúp nàng giải quyết hậu quả buồn cười cực kỳ!"


Quý Uyển Thu ôm Vĩnh Cơ nói: "Được rồi được rồi, đừng chỉ lo cười, hôm nay con có học được gì không?"

Vĩnh Cơ lắc đầu: "Phu tử phải mệt mỏi ứng phó với Tiểu Yến Tử, không còn sức lực đâu mà để ý tụi con, cho nên không học được gì cả."

Quý Uyển Thu đập nhẹ lên người Vĩnh Cơ, nói: "Học tập không chỉ là học trong sách mà còn phải học từ xung quanh, ví dụ, hôm nay vì sao Ngũ a ca cùng huynh đệ Phúc gia đối tốt với Tiểu Yến Tử như vậy? Mà phu tử tại sao khổ sở như vậy cũng không có biện pháp gì với Tiểu Yến Tử? Người xung quanh có thái độ gì? Con nghĩ thật kĩ xem, có phải mỗi người đều có lý do riêng của mình không?"

Vĩnh Cơ nghiêng đầu một hồi lâu mới gật đầu nói: "Ngũ a ca cùng huynh đệ Phúc gia có quan hệ tốt với Tiểu Yến Tử, đương nhiên sẽ giúp. Phu tử do ngại hoàng a mã nên cũng chỉ có thể dạy bảo Tiểu Yến Tử. Những người khác không liên quan nên ở một bên xem trò vui, còn những người cười trên nỗi đau của người khác, con nghĩ là do không thích Phúc gia, cũng không thích Lệnh phi ..."

Mắt Quý Uyển Thu loé sáng nhìn Vĩnh Cơ, nói: "Vĩnh Cơ, con cuối cùng cũng đã trưởng thành!"

Vĩnh Cơ không vui nói: "Ngạch nương, con đã tám tuổi, dĩ nhiên đã lớn rồi!"

Quý Uyển Thu cực kỳ bất đắc dĩ. Tám tuổi mà tính là trưởng thành rồi sao.

Quả nhiên vài ngày sau tất cả phu tử ở thượng thư phòng đều tìm Càn Long kể khổ, có Hoàn Châu cách cách thì mọi người đều không thể học nổi, ngày nào cũng như khỉ làm xiếc khiến chương trình học của các hoàng tử bị trễ nãi, dĩ nhiên là cũng không nói trắng ra như vậy. Càn Long cũng không muốn vì một mình Hoàn Châu cách cách mà hi sinh cả đời sau của hoàng tộc, vì vậy quyết định không cho Tiểu Yến Tử tới thượng thư phòng nữa, sau đó ra lệnh cưỡng chế bắt Tiểu Yến Tử học chữ. Một cách cách mà lại không biết chữ thì đúng là mất mặt.

Có điều danh tiếng vô tài vô đức của Hoàn Châu cách cách đều truyền ra ngoài hết rồi, ngoại trừ Ngũ a ca mắt dính ghèn ra, không ai có hứng thú với Tiểu Yến tử cả, ngay cả Phúc Nhĩ Thái cũng đã giảm yêu thích, mặc dù hắn không thích một đại tài nữ như Hạ Tử Vi, nhưng cũng không muốn một phúc tấn không biết chữ như Tiểu Yến Tử. Mắt lạnh nhìn lại, mỗi người đều có tâm tư của mình.


Càn Long cũng bất đắc dĩ với Tiểu Yến Tử, có ai làm gì nổi một cách cách "muốn chết" đâu?

Tiểu Yến Tử cũng mất hứng, liền náo loạn đòi xuất cung tìm Tử Vi, để cho nàng trở lại làm cách cách còn mình trở về đại tạp viện, tiếp tục bán nghệ kiếm sống.

Ngũ a ca lập tức nóng giận, đành phải tìm Phúc Nhĩ Khang thương lượng. Phúc Nhĩ Khang nghĩ dù sao hiện tại Tiểu Yến Tử cũng ở một mình, đến tối Càn Long đều đi tới chỗ các phi tử qua đêm, bọn họ có thể để Tiểu Yến Tử cải trang thành thái giám lén đi ra, sau đó trở về lại.

Tiểu Yến Tử cực kỳ vui mừng, cuối cùng có thể gặp Tử Vi, vì vậy lấy vàng bạc châu báu mà Càn Long thưởng bỏ hết vào bao lớn, mang ra ngoài để Tử Vi đưa tới cho Liễu Thanh Liễu Hồng cũng như già già trẻ trẻ ở đại tạp viện, mùa đông sắp tới rồi, phải giúp bọn họ qua được mùa đông.

Thật ra nếu Tiểu Yến Tử không ở trong cung, nàng sẽ là một thanh niên hoạt bát khả ái nhiệt tình hào phóng.

Bên kia đang lên kế hoạch, bên này Quý Uyển Thu đã biết. Hiện tại Quý Uyển Thu rất hài lòng với hệ thống tình báo của mình, ngoại trừ ở tiền triều của hoàng đế, cơ bản là ở đâu cũng có người của nàng, ngay cả chỗ của Lệnh tiên tử kia cũng có vài người, vì vậy nên nhất cử nhất động của Lệnh phi nàng đều rõ.

Quý Uyển Thu ở trên giường trở mình, nói: "Cứ kệ đi, chúng ta cũng không chịu trách nhiệm phòng ngự của hoàng cung, có trách cũng không trách lên đầu chúng ta được." Đừng có chọc tới chỗ ta là được, Quý Uyển Thu ngáp một cái, tiếp tục đi gặp Chu công.

---------------------------------------------

Hẳn là không trách được, lúc edit nhớ mang máng khúc này cả bọn lật lọng kinh lắm trong "Tân HCCC", edit xong đi coi lại mới thấy, lúc TYT xuất cung đi gặp Tử Vi, hoàng hậu nhận được tin tới thì bị mấy tên thái giám chặn lại làm đủ trò, câu giờ cho TYT về. Lúc hoàng thượng tới hỏi thì cả đám chối bay, Lệnh phi còn dám nói gì mà nếu có người thần không biết quỷ không hay xuất cung, rồi thần không biết quỷ không hay trở về, vậy thì quản lý trong cung quá lỏng lẻo rồi. Má ơi đổi trắng thanh đen thật kinh khủng =))))) Mà cũng không phải chỉ có mỗi tình tiết này, nếu muốn kể ra thì kể cả ngày không hết.

Nói chung là coi mấy phim cung đấu mà chỉ có nói lỡ miệng, bị người có tước vị cao hơn cố tình giải thích xiên đi một chút để động chạm thì chém đầu hay nhất trượng hồng đối với người hầu, vả miệng hoặc phạt bổng lộc hoặc giáng cấp đối với chủ tử rồi, đằng này dám cả gan chặn đường hoàng hậu, cướp giày của ma ma, chém đầu cũng không quá đâu.

Rồi còn khúc TYT nóng lòng xuất cung tìm Tử Vi, chạy trên đường đụng hoàng hậu, cái kiểu miễn cưỡng xin lỗi thì thôi cho qua vì người ta căn bản chả có quy củ gì, biết hành lễ xin lỗi là giỏi rồi. Hoàng hậu hỏi đi đâu còn dám lớn tiếng mắng hoàng hậu là ăn no rỗi việc, kêu HH tránh đường. Trời ơi coi mà tự thấy ứa gan chứ đừng nói là HH thật =)))))

Chỉ trách Càn Long trong này bị tác giả bôi đen quá, thiên vị một cách mù quáng!

Nói chung là tẩy não cả một thế hệ! Cũng chỉ có thời trẻ chưa hiểu chuyện, tâm lí cũng như TYT không thích bị gò bó, thích gì làm nấy thì mới đồng tình, chỉ khi lớn lên rồi, suy nghĩ kĩ mới nhận ra được đúng sai là như thế nào.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét